Hàn Tam theo ánh mắt của lão phu nhân rốt cuộc cũng nhìn về phía Chu Anh Anh. Trong nháy mắt Chu Anh Anh và hắn nhìn nhau, bọn họ vậy mà có cảm giác như hai con nai chạy loạn lâu ngày mới chạm mặt nhau.
Ánh mắt nàng chớp chớp, trong lòng liên tục tự nhủ: Mặc dù Hàn Tam có bề ngoài ưa nhìn, nhưng nàng lại không có hứng thú ăn cỏ non chút nào, bởi vì đã không có hứng thú nên cũng không có gì phải hồi hộp.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, nai con nghịch ngợm ở trong ngực vẫn cứ nhảy không ngừng. Cuối cùng, nàng đứng trước mặt Hàn Tam, khẽ hít một hơi rồi mới nói: "Tam gia."
Hàn Tam dường như là một người có khuôn mặt lạnh lùng, đối với Lão phu nhân cùng Hầu gia còn có thể miễn cưỡng nở nụ cười tươi. Đối với Chu Anh Anh thì ngay cả qua loa cũng lười, chỉ là gật đầu ừ một tiếng.
Mặc dù Chu Anh Anh hơi có chút bị nam sắc mê hoặc, nhưng thái độ của Hàn Tam giống như một gáo nước lạnh dội lên mặt. Trái tim vốn nóng sôi ùng ục của Chu Anh Anh trong nháy mắt đã lạnh một nửa, con nai con nhảy loạn xung quanh cũng sắp quỳ xuống.
Lão phu nhân là người tinh ranh, khi thấy hai vợ chồng son không quá hợp nhau, bà lập tức đi ra để xoa dịu bầu không khí, "Quang Tễ, vợ con bệnh nặng mới khỏi, từ trước đến nay lại là thể cốt yếu ớt, con cũng đừng lúc nào cũng lạnh lùng dọa sợ con bé."
Hàn Quang Tễ nghe xong vội vàng gật đầu, hiển nhiên không để lời nói của lão phu nhân trong lòng. Có thể là bởi vì Hàn Quang Tễ vừa lập công lớn, hoặc hắn vốn là người khó chơi. Lão phu nhân thấy bộ dáng của hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo hạ nhân dọn cơm.
Đến hôm nay Chu Anh Anh mới biết được thì ra lúc này dân phong coi như cởi mơ, không có quy định nam nữ không được ngồi cùng nhau. Cho nên mọi người trong phủ Hầu phủ cùng ngồi vào bàn ăn cơm, Chu Anh Anh đương nhiên được sắp xếp ngồi bên cạnh Hàn Quang Tễ.
Trong lúc dùng cơm, Hàn Quang Tễ thực hiện đúng quy tắc khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện, chẳng những không nói một câu với Chu Anh Anh mà còn không nhìn nàng được một lần. Chu Anh Anh cũng là người cần mặt mũi, cho nên tự nhiên sẽ không dán mặt nóng của mình vào mông lạnh của người khác, cho nên nàng cũng tự mình ăn.
Hai người bọn họ cam tâm tình nguyện nước sông không phạm nước giếng, nhưng những người khác thì không.
Lúc này, Hứa di thái thái mỉm cười nói: "Tam gia, hai năm qua con đi, A Anh vậy mà ngày đêm mong chờ con trở về." "
Hứa di thái thái vừa nói xong, lực chú ý của mọi người đều vô thức tập trung vào Chu Anh Anh. Mặc dù Chu Anh Anh thật sự không phải là ŧıểυ khuê nữ không ra khỏi cửa lớn, cũng không bước ra khỏi nhị môn, nhưng nàng đột nhiên bị Hứa di thái thái đẩy lên sân khấu, nàng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Chu Anh Anh đang suy nghĩ nên chuyển đề tài như thế nào, nhân tiện nàng liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Quang Tễ, trùng hợp hắn cũng đang liếc mắt nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hàn Quang Tễ dừng tay lại, dường như suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "... Nương tử vất vả. "
Bất cứ ai có tai đều có thể nghe rõ bốn chữ này được nói một cách khô khan và không có cảm xúc. Nhưng giọng điệu trầm ấm của Hàn Quang Tễ lại mơ hồ lơ lửng giữa thiếu niên và nam nhân, cứ thế mà toát ra một chút tình ý khó mà diễn tả ra được.