Mà Chu Anh Anh đột nhiên bị gọi là "Nương tử", nai con đang quỳ trong lòng lại có vài phần rục rịch. Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có gì để nói nên chỉ gật đầu và tiếp tục ăn cơm.
Hóa ra gia yến lần này là tiệc tẩy trần cho Hàn Quang Tễ, nên mọi người tự nhiên hỏi Hàn Tam vài câu về việc bình định hải tặc. Nhưng Hàn Tam tích chữ như vàng, mặc kệ ai mở miệng hỏi hắn, hắn luôn có một đáp một, tuyệt không nói nhiều hơn nửa chữ.
Chu Anh Anh vừa ăn vừa im lặng quan sát, phát hiện Hàn Quang Tễ ngoại trừ không thích nói chuyện ra, thì Hàn Quang Chiếu do thiếp thị sinh ra cũng rất ít nói. May mà trên bàn còn có mẹ con Hứa di thái thái pha trò đúng lúc nên không khí cũng không quá căng thẳng.
Sau khi mọi người ăn xong, lão tổ mẫu rời tiệc, mọi người cũng lần lượt trở về viện của mình. Chu Anh Anh đang lo lắng không biết có nên cùng Hàn Quang Tễ trở về hay không, nhưng Hầu gia đã gọi Hàn Tam lại, rồi dẫn hắn đi thư phòng.
Chu Anh Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, dẫn Xuân Nồng Xuân Thâm trở về sân viện trước. Chỉ là lúc trở lại phòng mình, nàng nhìn thấy cặp gối thêu đôi uyên ương trên giường, không khỏi lại thấy căng thẳng.
"Chu Anh Anh" và Hàn Quang Tễ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, nếu Hàn Quang Tễ muốn thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng", Chu Anh Anh nên ứng phó như thế nào? Cho dù tối nay nàng có lấy cớ trốn tránh, nàng cũng chỉ có thể tránh né một thời gian... Trừ phi Chu Anh Anh có thể trở lại thời hiện đại, nếu không sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với mối quan hệ của mình với Hàn Quang Tễ. Chu Anh Anh vừa nghĩ vừa ôm gối uyên ương vừa lăn lộn trên giường, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Hàn Quang Tễ, đẹp trai vốn dĩ là nguồn tài nguyên khan hiếm, huống chi là Hàn Quang Tễ như vậy. Nghĩ đến đây, Chu Anh Anh cảm thấy dường như việc lăn giường với Hàn Quang Tễ thật sự là nàng không lỗ.
"Nãi nãi, cái gì không lỗ?" Xuân Thâm từ lâu đã quen với việc Chu Anh Anh thỉnh thoảng ngẩn người, đột nhiên nghe thấy nàng lẩm bẩm trên giường, liền lên tiếng hỏi nàng.
Chu Anh Anh nghe thấy, đột nhiên ôm gối uyên ương, đứng bật dậy khỏi giường và lắc đầu.
Xuân Thâm sợ Hàn Quang Tễ quay lại nhìn thấy cái dạng này của Chu Anh Anh, đang định khuyên nàng vài câu thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, Xuân Nồng liền đi vào phòng trong.
"Nãi nãi, gã sai vặt của Tam gia đến."
Chu Anh Anh nghe xong, hỏi: "Chuyện gì?"
Xuân Nồng liếc nhìn sắc mặt của Chu Anh Anh, cúi đầu nói: "Gã sai vặt của Tam gia báo lại, đêm nay Tam gia ở lại thư phòng, bảo ... Bảo chúng ta chuẩn bị cho gia một ít trà nước chăn lót. "
Sau khi Xuân Nồng nói xong thì cho rằng Chu Anh Anh sẽ có hơi mất mát, ai ngờ vừa ngước mắt lên, chỉ thấy khuôn mặt gần đây luôn tái nhợt của nàng đã đỏ bừng.
"Nãi nãi?"
Chu Anh Anh lúc này mới hoàn hồn, ném chiếc gối uyên mà nàng đang cầm lên giường, "Được rồi, không đến thì không đến," nàng vừa nói vừa nhặt chiếc gối lên nhét vào tay Xuân Nồng, "Đi, nhanh dọn giường cho Tam gia đi, nhớ cẩn thận một chút, nếu không di mẫu sẽ trách ta không làm tròn bổn phận làm vợ.”
Nếu bốn cô nàng Xuân còn không nhìn ra Chu Anh Anh đang giận dỗi thì đã là một đứa ngốc rồi. Lúc này, Xuân Thâm nháy mắt ra hiệu cho Xuân Nồng, bảo nàng ấy dẫn theo hai nàng Xuân đi thu dọn, rồi bước tới trấn an Chu Anh Anh: "Nãi nãi, nghe nói tính tình Tam gia trước đến nay có chút lạnh lùng...