Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 17

Trước Sau

break

Đây là loại chuyện gì thế này? Chu Anh Anh càng nghe càng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nghĩ cách đuổi Hứa di thái thái đi.

Vì thế nàng nói một cách qua loa lấy lệ: "Di mẫu, a Anh đã biết."

Hứa di thái thái thấy nàng trả lời, nhẹ nhàng sờ lên búi tóc nàng nói: "Bây giờ con không hiểu, nhưng về sau con sẽ biết di mẫu là vì muốn tốt cho con," Bà ta nói, đôi mắt đột nhiên sáng lên, "...... Nếu Tam gia thật sự không muốn vào phòng con, di mẫu còn có biện pháp."

Chu Anh Anh nhìn sắc mặt của bà ta, đột nhiên có dự cảm không tốt, cũng không muốn hỏi là biện pháp gì. Nàng chỉ nói thân thể mình không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lúc. Bởi vì "Chu Anh Anh" xưa nay là cái ấm sắc thuốc, Hứa di thái thái cũng không nghi ngờ gì, cuối cùng nhìn nàng mặt mày tái nhợt lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Hứa di thái thái vừa đi, Chu Anh Anh liền bảo Lưu Xuân Vãn Xuân ở bên ngoài trông chừng, sau đó kéo hai người Xuân Thâm Xuân Nồng tổ chức một cuộc họp bí mật.

Hai cô nàng Xuân không biết chuyện gì, liền hỏi: "Nãi nãi, có chuyện gì vậy?"

Lúc này, Chu Anh Anh nén giọng nói: "Ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi!"

"Nãi nãi mời nói. "

"Trong Văn Phong Trai có bao nhiêu người của Hứa di thái thái?"

Hai cô nàng Xuân nghe vậy thì nhìn nhau, cuối cùng Xuân Thâm nói: "...... Nãi nãi nói gì vậy? Trong nội viện này không có ai ngoài bốn tỷ muội chúng ta đều là do di thái thái đưa tới."

Chu Anh Anh không khỏi ôm trán.

Xuân Nồng thấy vậy, vội vàng hỏi: "Vừa nãy di thái thái đã nói gì với nãi nãi vậy?"

"...... Còn có thể có cái gì?" Chu Anh Anh nói xong, thì ngã ra giường phía sau, "Bà ta tới thúc giục ta...... Tìm cách sớm ngày viên phòng với Tam gia!"

Mặc dù Chu Anh Anh có chút thèm muốn vẻ đẹp của Hàn Quang Tễ, không chỉ trăm phương ngàn kế muốn ngủ với hắn. Huống hồ nàng thấy Hàn Quang Tễ mặc dù cũng nhận nàng là vợ hắn, nhưng hắn lại không có ý định ngủ với nàng--

"Hắn không đến thì làm sao bây giờ?" Chu Anh Anh thở dài. Đáng hận khi bên trong Văn Phong Trai đều là người của bà ta, cho dù Anh Anh muốn giấu diếm cũng không gạt được Hứa di thái thái.

Chu Anh Anh lăn lộn trên giường một lúc, Xuân Thâm bước lên phía trước nói: "Nãi nãi, người và Tam gia là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, sớm muộn gì cũng phải động phòng ... Nô tài khuyên ngài nghe lời của di thái thái."

Lúc này, Chu Anh Anh từ trên giường chống người dậy hỏi: "Ý em là gì?"

Xuân Thâm cúi thấp đầu, "Trong Võ An hầu phủ có rất nhiều người của di thái thái, chuyện di thái thái muốn làm, đều sẽ có cách làm. Huống, huống hồ. . ."

"Huống hồ cái gì?"

Lúc này, Xuân Thâm Xuân Nồng liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.

Chu Anh Anh thấy hai người này mà nóng nảy, kéo tay áo Xuân Thâm nói: "Đừng nói nửa chừng rồi làm người khác khó chịu! Nói mau!"

Xuân Thâm không nhịn được nói: "Nãi nãi đã sáu tháng nay sức khỏe không được tốt ... Trước kia em nghe Hứa di thái thái lại hỏi thăm con gái Hứa gia."

Đầu óc Chu Anh Anh trong khoảng thời gian ngắn không thể xoay chuyển, phải mất một lúc mới hiểu ra -- Hứa di thái thái sợ mình yếu đuối nên đã sớm tìm lốp xe dự phòng cho "vợ của Hàn Quang Tễ".

Lúc này, cho dù Chu Anh Anh là tượng đất sét thì nàng cũng sẽ nóng nảy, nàng vẫn chưa chết đâu, mà"di mẫu" đã vội vàng an bài hậu sự cho nàng rồi.

"Cái này! Đây không phải là lòng dạ đáng chém sao!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc