Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 16

Trước Sau

break

Chu Anh Anh biết Hứa di thái thái ȶᏂασ túng quyền hành quản lý nhân sự của Võ An Hầu phủ, nàng đã đoán được trong nội viện của mình sẽ có tai mắt của Hứa di thái thái, nhưng cảm giác mọi nhất cử nhất động của mình đều bị theo dõi sát sao thì vẫn rất khó chịu. Huống hồ, Hàn Tam vì sao không chào đón nàng, lẽ nào bà ta không biết?

Chu Anh Anh suy nghĩ một hồi, cụp mí mắt xuống, giả vờ ngại ngùng: "Cái này ...Tam gia muốn ở lại thư phòng, con, con cũng không nên miễn cưỡng."

Lúc này, Hứa di thái thái nhéo nhéo gương mặt của nàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, với tính tình lạnh lùng như Tam gia, con cần phải dịu dàng cẩn thận một chút. Lần trước chị dâu nói chuyện với con, con nghe có hiểu không?"

Chu Anh Anh nghe xong đầu tiên là nhẹ gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Hứa di thái thái thở dài, "Đây là hiểu hay không hiểu?"

Lúc này, Chu Anh Anh vẫn cúi thấp đầu, "... Hiểu nhưng không làm được."

Hứa di thái thái nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tay chỉ về hướng thư phòng nói: "Tuy là Tam gia chưa bao giờ thu thông phòng thị thiếp trong phủ, nhưng hắn ở bên ngoài hai năm, cũng không biết có mối tình mong manh ngắn ngủi nào không. Con cứ cà lơ phất phơ như vậy, chỉ sợ trượng phu sẽ bị người khác cướp mất."

Chu Anh Anh chớp chớp mắt hỏi: "Ai định cướp?" Giỏi dữ, giường nàng còn chưa ngủ ấm đây này, đã có người chờ soán vị?

"A Anh, con chớ trách di mẫu dong dài ... Hiện tại thân thể con đã khỏe lại, con nên ra ngoài đi dạo thường xuyên hơn. Đi thỉnh an lão phu nhân cũng được, đừng có trốn mãi trong viện, để rồi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia."

Chu Anh Anh nghe thấy lời nói của bà ta chứa đầy hàm ý, liền kéo tay áo bà ta lắc lắc làm nũng, "A Anh không biết, di mẫu dạy con đi!"

Lúc này, Hứa di thái thái thở dài một tiếng, gõ nhẹ lên trán Chu Anh Anh nói: "Con giỏi lắm, làm nũng với ta thì có ích lợi gì. Nếu làm nũng thì con đi mà nhõng nhẽo với Tam gia đi. Con cũng biết lần này Tam Gia bình định hải tặc lập công lớn, được lộ mặt trước mặt thánh nhân. Tam gia bây giờ mới mười chín tuổi, đã vậy còn đẹp trai tuấn tú, càng là tiền đồ vô lượng. . . Trước mắt mặc dù con chiếm được vị trí chính thê, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều người tranh nhau muốn làm quý thiếp đây này."

 

Sau khi Hứa di thái thái nói xong, thấy Chu Anh Anh ngây ngốc mà không đáp lời, vội vàng nói: "Chỉ cần con sớm viên phòng với Tam gia, sinh con trai trưởng, cho dù bên ngoài có bao nhiêu hoa thơm cỏ dại cũng không sợ."

Nói thì nói như thế -- nhưng Hầu phu nhân sinh ra trưởng tử Hàn Quang Tễ chẳng phải cũng bị Hứa di thái thái bức ép trốn ở trong phật đường sao?

“Hơn nữa, nếu con thật sự không tiện nói…" Hứa di thái thái vừa nói vừa kéo tay Chu Anh Anh, "Ta thấy Xuân Thâm Xuân Nồng trông cũng ổn, nếu không, con trước se mặt cho các nàng, đưa đi hầu hạ Tam gia cũng được."

Chu Anh Anh mặc dù biết có cái gọi là "Thị tì", nhưng đột nhiên nghe được Hứa di thái thái nói thẳng thắn như vậy, không khỏi trợn tròn mắt nhìn bà ta.

Hứa di thái thái thấy, nhếch môi cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, các nàng đều là người hầu, thân khế nằm ở trong tay con. Các nàng cho dù được cưng chìu, cũng không thể vượt qua con được."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc