Chu Anh Anh đã muốn trốn từ lâu rồi, nghe Hầu phu nhân nói xong liền vội vàng lui đi ra ngoài. Nhưng mới chỉ đi được vài bước, nàng lại nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, Chu Anh Anh liền chậm bước chân lại. May mà trong phật đường ít người hầu hạ, nàng tránh được nha hoàn, đi vòng qua một góc tối đợi.
Nhưng mà nàng dù sao cũng cách khá xa, giọng nói bên trong chỉ có thể nghe được một cách mơ hồ.
". . . Đã như thế. . . Ý tứ như thế nào?" Hàn Tam lên tiếng.
Sau đó Hầu phu nhân còn nói gì đó, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ đến mức Chu Anh Anh chỉ nghe được hai chữ - hòa ly? Đây là cưỡng chế nghỉ việc ư?
Lúc này Chu Anh Anh đang muốn áp tai vào tường, lại nghe được giọng nói của Hàn Tam: "... Con không quan tâm... Lấy người phương nào... Bây giờ cần gì phải. . ."
Những lời này tuy ngắt quãng nhưng Chu Anh Anh đang lắng nghe vẫn gật đầu như bằm tỏi - phu nhân à, bà đã bước nửa bước vào cửa Phật rồi, nên đừng lo lắng về những chuyện trần tục này nữa nha.
Hai người im lặng một lúc, Hầu phu nhân lại nói. Lần này giọng bà ấy to hơn, nói: “…… Thân thể ốm yếu…… Hứa thị đã có con trai…… thế tử này!”
“Thân thể ốm yếu”, đây là nói nàng sao? trong lòng Chu Anh Anh thấp thỏm, còn muốn nghe thêm nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Bởi vì sợ bị người gặp được, Chu Anh Anh vội vàng trở về nội viện. Nàng đi ra không bao lâu thì Hàn Quang Tễ cũng tới.
Hai người rời khỏi Tịch Chiếu Cư, Chu Anh Anh thấy sắc mặt Hàn Quang Tễ vẫn còn căng thẳng, cũng không dám nói chuyện với hắn. Kết quả là hai người cứ như vậy trở về mà không nói một lời.
Đến buổi trưa, Xuân Thâm hỏi Chu Anh Anh: "Bữa trưa nãi nãi muốn ăn gì?”
Chu Anh Anh nghĩ nghĩ, nói: "... Mì vịt xé đi."
Chu Anh Anh từ trước đến nay không thích ăn mì, Xuân Thâm nghe xong cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi, lại nghe được Chu Anh Anh nói: "Làm xong. . . Cũng mang một ít đi thư phòng."
Lúc này, Xuân Thâm mới nhớ sáng nay Tam gia từng nói thích ăn mì. Nàng ấy thầm nghĩ, ŧıểυ tổ tông này cuối cùng cũng thông suốt rồi. Nhưng nàng ấy nhìn thấy Chu Anh Anh sờ mũi mình với vẻ mặt khó xử, nên cũng không trêu chọc nàng, chỉ vui vẻ đáp một tiếng, sau đó an bài phòng bếp nhỏ đi nấu mì.
Buổi trưa, Chu Anh Anh ăn cơm xong sẽ thường đi dạo trong sân để tiêu thực. Xuân Nồng thấy bộ dạng lơ đãng của nàng, liền hỏi: "Nãi nãi có chuyện gì sao?"
Chu Anh Anh lắc đầu, nâng cằm nói: "Không có gì."
Xuân Thâm ngược lại có để ý, chủ động tiến lên nói: "Vừa rồi Lưu Xuân đã lấy lại hộp thức ăn từ chỗ Tam gia, nghe gã sai vặt của Tam gia nói, Tam gia đã ăn rất ngon."
Lúc này, Chu Anh Anh giống như bị người ta đâm một cái, nhướng mày nói: "Ta không có hỏi!" Chỉ vì hắn là nhóc đáng thương cha không thương mẹ không yêu mới có lòng tốt chia cho hắn một tô mì mà thôi.
Xuân Thâm thấy Chu Anh Anh đỏ mặt thì che miệng cười cười, đang muốn đáp lời liền nghe thấy Lưu Xuân ngoài cửa nói Hứa di thái thái tới.
Chu Anh Anh biết Hứa di thái thái đang quan tâm đến việc liệu bà ta có thể lung lạc được Hàn Quang Tễ hay không, bởi vậy khi nghe nói bà ta đến đây nàng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Lần này Hứa di thái thái cũng không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống liền đến gần Chu Anh Anh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua Tam gia không ngủ với con, tại sao vậy?"