Xuân Thâm thấy vậy vội vỗ vỗ lưng nàng, "Bởi vì nãi nãi xưa nay ốm yếu, cho nên trước đây chúng em chưa từng dám nói những chuyện này với ngài."
Nói cách khác, hiện tại Xuân Thâm thấy thần kinh của Chu Anh Anh đã tốt hơn, khả năng chịu áp lực cũng được tăng lên, cho nên mới dám nói ra sự thật.
Chu Anh Anh hừ một tiếng, khoanh tay nói: "Ta yếu đuối không phải chuyện một ngày! Nếu như thế, lúc trước làm gì làm để cho Hàn Quang Tễ lấy ta?"
Lúc này, Xuân Nồng bắt mới lên tiếng: "Đương nhiên bởi vì trong số các ŧıểυ bối trẻ tuổi, nãi nãi là người đẹp nhất."
"Vậy sao--" Chu Anh Anh nhướng mày, "Bởi vì ta tính tình tốt dễ bắt chẹt đúng không?"
Vợ của Hàn Quang Tễ là người tiếp theo chủ trì sự vụ trong Võ An hầu phủ, chỉ cần lung lạc được, thì Võ An Hầu phủ sẽ mặc cho Hứa di thái thái quay như chong chóng, lật tay thành mưa.
Hứa di thái thái có thể bức phu nhân Hầu gia đến ŧıểυ phật đường của Tịch Chiếu Cư, tự nhiên là bà ta cũng có chút thủ đoạn - Chu Anh Anh nghĩ đến chỗ này không khỏi giật mình một cái - nếu nàng chậm chạp không thể hoàn thành nhiệm vụ "Viên phòng" của di thái thái, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị ép nghỉ việc.
Chu Anh Anh đã làm rất tốt vai trò Tam nãi nãi của Võ An hầu phủ, tạm thời nàng còn chưa muốn nghỉ việc - trong lòng nàng biết rất rõ, nàng là người tay không thể nâng vai không thể gánh, vẫn chưa có nhiều nhận thức về thời đại này - nếu không có thân phận đẳng cấp đặc quyền, cũng không biết nàng sẽ sống như thế nào nữa.
Bởi vậy, hiện tại Chu Anh Anh chỉ có thể nghĩ cách ổn định Hứa di thái thái trước, Chu Anh Anh nghĩ đi nghĩ lại mấy lần... nói đến chuyện viên phòng này, dù sao một mình nàng cũng không thể hoàn thành, cuối cùng chỉ có thể chậm rì rì dẫn hai cô nàng Xuân đi đến thư phòng của Hàn Quang Tễ.
Hàn Quang Tễ có vẻ hơi ngạc nhiên khi Chu Anh Anh đến thư phòng tìm hắn, nhưng vẻ mặt đó chỉ lộ ra trong nháy mắt liền biến mất.
Hàn Quang Tễ lại cúi đầu viết một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Nàng có chuyện gì muốn nói sao?"
Chu Anh Anh gật đầu, sau đó nháy mắt với Hàn Quang Tễ.
Hàn Quang Tễ không quen kiểu liếc ngang liếc dọc như vậy, cau mày: "Có chuyện gì thì cứ nói.”
Chu Anh Anh lại lắc đầu nói: "Không có..." Nàng hạ giọng nói: "Việc này thiếp chỉ có thể nói với chàng thôi."
Lúc này, Hàn Quang Tễ càng nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn chằm chằm Chu Anh Anh hồi lâu mới cho hạ nhân lui xuống, trầm giọng nói: “Nói đi.”
"Vừa rồi ở Tịch Chiếu Cư ... ở trước mặt phu nhân, tướng công đã nhận thiếp là vợ rồi đúng không?" Trong khoảng thời gian này, mặc dù Chu Anh Anh đã cố gắng bắt chước lời nói và cử chỉ của bọn họ, nhưng hai chữ "Tướng công" này nàng vẫn phải xây dựng chút tâm lý cho riêng mình.
Hàn Quang Tễ nghe xong lời này, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, hắn lại cầm bút viết lên giấy như nước chảy mây trôi.
Chu Anh Anh có chút mất kiên nhẫn với tính cách hũ nút này của hắn, vì vậy nàng dứt khoát nói luôn: "Chàng đã nhận thiếp rồi vì sao còn ở thư phòng?"
Có lẽ Hàn Quang Tễ không ngờ Chu Anh Anh lại có thể nói thẳng như vậy, bàn tay đang cầm bút khựng lại,một ít mực rơi xuống đầu bút, từ từ tan ra trên mặt giấy.
Hàn Quang Tễ lúc này mới đặt bút lên giá bút, lạnh lùng nói: "Hứa di thái thái đã tới?"
Chu Anh Anh thản nhiên gật đầu, thừa lúc trong bụng vẫn còn đầy khí thế hỏi ngược lại hắn: "Có phải chàng chán ghét ta không?"
Hàn Quang Tễ nghe Chu Anh Anh nói thế thì ngẩn người, trong lúc nhất thời vậy mà nói không ra lời.