Nơi riêng tư lại bắt đầu chua xót, chân cũng mềm nhũn. Cổ họng như bị thứ gì đó dính chặt, vừa nghẹn lại vừa khô khốc, vô cùng khó chịu.
Trần Khả nhíu mày, vô thức nuốt nước bọt. Âm thanh ấy vang lên thật rõ trong căn phòng nhạc trống trải và yên tĩnh.
Chu Chấn Ninh đã nghe thấy.
“Nhanh vậy đã có cảm giác rồi à?” Giọng nói khàn khàn của hắn mang theo ý cười, đậm vị trêu chọc.
Khuôn mặt Trần Khả vốn đã nóng bừng giờ càng nóng hơn, vành tai bỏng rát như bị lửa đốt.
“Không có.” Cô cứng miệng phủ nhận, nghiêng đầu sang một bên.
Chu Chấn Ninh hoàn toàn không để tâm. Hắn nhìn bầu ngực căng tròn bị mình nhào nặn thành đủ loại hình dạng, nụ cười trên khóe môi càng đậm, ánh mắt tối tăm không thể tả.
Thật muốn bật đèn lên, để có thể nhìn rõ đôi gò bồng bị mình hành hạ biến dạng thế nào, làn da trắng nõn nhuốm màu hồng phấn ra sao, và cả những dấu tay để lại...
Chỉ nghĩ thôi cũng đã hưng phấn rồi, cự vật dường như càng thêm căng trướng.
“Thích nhẹ hay mạnh?”
“... Anh nói nhiều thật đấy.”
“Tôi thích mạnh.” Chu Chấn Ninh tự trả lời. Bàn tay lớn nâng hai bầu ngực nặng trĩu lên, nhấc nhấc rồi đột nhiên siết chặt năm ngón tay.
“Á...” Cơn đau bất ngờ khiến Trần Khả không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng. Hai tay đang bấu chặt mép bàn cũng theo bản năng nhấc lên, nắm lấy cổ tay hắn.
Chu Chấn Ninh cười khẽ, cúi người ghé sát tai cô: “Xoa mạnh thì em sẽ kêu lên. Nghe rất sướиɠ...”
Hơi thở nóng rực phả vào tai, vừa tê vừa ngứa. Trần Khả vội rụt vai, quay đầu né tránh đôi môi gần như dán vào tai mình rồi phun ra hai chữ: “Biến thái!”
“Đàn ông không thích nghe phụ nữ rêи ɾỉ khi làʍ t̠ìиɦ mới là biến thái đấy.”
“...” Trần Khả cạn lời.
“Đúng rồi, lát nữa dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào ngực em thử xem. Mềm như vậy, cắm vào chắc chắn càng sướиɠ hơn.”
!!! Câu này bảo cô trả lời thế nào đây!
Trần Khả bị những lời lẽ da^ʍ đãиɠ của Chu Chấn Ninh làm cho như bị ném vào lồng hấp, xấu hổ không chịu nổi, ngay cả chân tóc cũng như rịn mồ hôi.
“Đừng hỏi tôi, anh muốn làm gì thì làm.” Cô cố giữ cho giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ mất kiên nhẫn và ghét bỏ.
Chu Chấn Ninh chẳng bận tâm. Dù sao thì anh cũng đã nhìn vẻ mặt không ưa anh của cô hơn bốn năm rồi, quá quen thuộc. Hơn nữa, anh biết rõ cô có cảm giác, chỉ là càng có cảm giác lại càng cứng miệng, không chịu chấp nhận mà thôi. Giống như lúc đầu cô xa lánh anh, anh cũng không chịu chấp nhận vậy.
Chu Chấn Ninh buông ngực cô ra, rút tay về rồi lùi lại một bước.
Trần Khả đang nghi ngờ, vừa định quay đầu xem hắn muốn làm gì thì ánh mắt liếc thấy động tác cởi quần của hắn.
Cơ thể cô cứng đờ, vội vàng dời tầm mắt đi nhưng trước mắt vẫn hiện lên cái thứ thô dài, dữ tợn giữa hai chân hắn...
Thứ đó thật sự rất thô, vừa thô vừa dài, phải dùng cả hai tay mới nắm hết được. Hơn nữa, trên đó còn nổi đầy gân xanh, màu đỏ tía, nhìn thôi đã thấy kinh khủng, lại còn cứng như gậy sắt...
Trong lúc Trần Khả còn đang ngẩn ngơ, Chu Chấn Ninh đã kéo tuột chiếc quần xuống. Cự vật thô dài thoát khỏi sự trói buộc của vải vóc, thẳng tắp chĩa lên trong không khí.
Hắn vươn tay giữ chặt đầu gối cô, banh ra hai bên, không thể chờ đợi được nữa mà muốn chọc mạnh “hung khí” của mình vào giữa hai chân mềm mại của cô để giải tỏa cơn trướng đau khó nhịn.
Lồng ngực Trần Khả thắt lại, trái tim như treo trên cổ họng. Cô vội vặn vẹo cái mông nhỏ, lùi về sau, đồng thời giơ tay chống vào ngực hắn.
“Anh làm gì vậy?”
Chu Chấn Ninh thấy hơi buồn cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô: “Vừa rồi là ai nói muốn làm gì thì làm hả?”
“Anh đã hứa với tôi là không làm mà!”
“Ừ, không làm.” Chu Chấn Ninh gật đầu. “Vậy em cũng đã đồng ý là trừ việc đó ra, tôi muốn làm gì cũng được, đúng không?”
“...”
“Bây giờ cự vật của tôi cứng đến đau rồi. Cọ vào khe đùi và chân em một chút chắc không sao đâu nhỉ?”
!!! Sao, sao cái tên này có thể nói ra những lời đó chứ!
Cơn nóng ập đến trán. Trần Khả vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng lại hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào. Dù sao thì những lời đó đúng là do cô nói!