Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 6: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

Cô cau mày, khẽ quay mặt đi: “Anh, anh định làm gì?”

Chu Chấn Ninh nghe vậy bèn nở một nụ cười lưu manh, hắn nghiêng người, hất cằm về phía chiếc bàn dài phía sau: “Ngồi lên đó cởi đồ ra, để tôi chơi ngực em trước đã.”

Hơi thở Trần Khả chợt nghẹn lại. Bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt vạt áo nhưng người không hề nhúc nhích.

“Người đẹp à, chín giờ rưỡi đóng cổng chính, mười giờ rưỡi đóng cổng sau, bây giờ đã chín rưỡi rồi. Em không muốn ở lại đây với tôi qua đêm đấy chứ?”

“...” Quỷ mới muốn ở lại đây với anh qua đêm!

Trần Khả nghiến răng, cúi đầu bước tới trước chiếc bàn dài, chống tay ngồi lên. Hai tay cô nắm chặt vạt áo, chần chừ khoảng hai giây rồi dứt khoát cởi bộ đồng phục ra.

Không khí trong phòng nhạc đóng kín trở nên oi bức. Trần Khả cởi đồ không những không thấy mát mẻ mà ngược lại còn nóng hơn.

Mặt nóng, người càng nóng, xấu hổ quá...

Dù không nhìn Chu Chấn Ninh, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt và đầy tính xâm lược của hắn.

Cổ họng cô nhanh chóng khô khốc. Trần Khả hơi khom người, rụt vai, vòng tay trước ngực như một cách tự lừa dối mình để che đi ánh nhìn của hắn đang dán chặt vào đôi gò bồng của cô.

Chu Chấn Ninh rất thích vẻ bối rối của cô và cảm giác chi phối này. Yết hầu hắn khẽ trượt, giọng trầm xuống buông hai chữ: “Đồ lót.”

Giọng hắn lúc này khàn hơn hẳn, trầm đục, mang theo du͙© vọиɠ không thể che giấu.

Trần Khả chỉ thấy da thịt tê dại như có luồng điện chạy qua. Cánh tay và cổ cô nổi da gà, một cảm giác chua xót xa lạ bò dần lên từ đùi.

Cô vội hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ hắn, mắt nhìn thẳng vào những nhạc cụ treo trên tường trong bóng tối. Đôi tay run rẩy vòng ra sau lưng, lần đến khóa cài áo lót.

Lồng ngực đột nhiên nhẹ bẫng. Hơi thở Trần Khả lại tắc nghẽn. Cô giơ tay kéo sợi dây áo ngực lỏng lẻo trên vai nhưng mãi không nỡ cởi hẳn nó xuống.

“Khục...”

Tiếng cười trầm khàn của Chu Chấn Ninh vang lên bên tai. Trần Khả cứng người, cắn chặt môi dưới. Ngay sau đó, cô cảm nhận một bàn tay đặt lên đầu gối mình.

Cảm giác vừa ẩm ướt vừa nóng rẫy. Cô vô thức khép chặt đôi chân đang hơi tách ra, treo lơ lửng bên mép bàn rồi quay đầu nhìn hắn.

“Thả lỏng nào. Hôm qua lúc tôi chơi nhũ hoa, em rất thoải mái mà?”

“Ai, ai thoải mái chứ?” Trần Khả đỏ mặt cãi lại.

“rêи ɾỉ vừa da^ʍ đãиɠ vừa lẳng lơ, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm. Không thoải mái chẳng lẽ là khó chịu?”

“...” Trần Khả bị hắn nói đến mức vừa xấu hổ vừa tức giận, đành quay đầu đi giả câm giả điếc.

Bởi vì... cô thật sự đã rêи ɾỉ, bằng một giọng mà chính cô cũng không nhận ra, một giọng mà chính cô nghe thôi cũng đủ đỏ mặt tim đập. Hơn nữa, cô cũng thật sự ướt rồi. Không hiểu sao nơi riêng tư cứ vừa chua xót vừa trống rỗng, không ngừng chảy nước... Rõ ràng cô không hề muốn, cô bị uy hiếp cơ mà, tại sao lại như vậy chứ?

Dù ánh sáng lờ mờ, Chu Chấn Ninh vẫn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng, hơi thở cũng có phần gấp gáp.

Hắn cong môi, tiến đến trước mặt cô, ngón tay thon dài móc vào dây áo ngực rồi kéo xuống. Trần Khả chỉ có thể nắm hờ, để mặc nó từ từ trượt khỏi vai theo lực kéo của hắn.

Bầu ngực trắng nõn, tròn trịa dần lộ ra khỏi lớp vải cotton. Nhũ hoa hơi vểnh lên, khẽ run rẩy như mời gọi người ta đến cắn một ngụm.

Chu Chấn Ninh nheo mắt, ánh nhìn càng thêm bỏng rát. Hắn thô bạo giật chiếc áo ngực của cô ném sang một bên rồi không thể chờ đợi mà vồ lấy một bên ngực lớn, bóp mạnh hai cái.

“Ưm...” Trần Khả bấu chặt mép bàn, khẽ rên lên. Hơi đau... nhưng cũng hơi tê dại.

“Ngực mềm thật...” Giống hệt kem tươi, vừa mềm vừa trơn, dường như có thể nhào nặn thành bất cứ hình dạng nào.

Chu Chấn Ninh thỏa mãn thở dài, giọng nói khàn đặc như lẫn cát, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh của Trần Khả.

Cô vô thức ngửa người ra sau, muốn né tránh hơi thở của hắn nhưng lại không sao thoát được cảm giác tê dại nóng bỏng đang thấm vào lồng ngực khi bàn tay hắn tùy ý xoa nắn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc