Chu Chấn Ninh khẽ nhướng mày: "Đàm phán là khi hai bên cùng nắm giữ con bài mà đối phương quan tâm, để tìm kiếm giải pháp và đạt được thỏa thuận. Cô có con bài nào không?"
Cô không có, nhưng…
"Không thể cứ mãi thế này được, ít nhất anh cũng phải cho tôi một thời hạn chứ! Chẳng lẽ sau này anh có bạn gái, lấy vợ, tôi vẫn phải đến phục vụ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu sao? Nếu vậy thì anh cứ công khai đi, tốt nhất là lộ cả mặt tôi ra, bức chết tôi cho rồi!"
"Cô định làm bung bét mọi chuyện à?"
Trần Khả bực bội quay mặt đi, nhìn bóng mình phản chiếu trên ô cửa sổ vương ánh trăng: "Anh cứ coi là tôi làm bung bét hết đi."
Đằng nào thì, nếu có ngày thật sự bị anh bức chết, cô thành ma cũng không tha cho anh!
Chu Chấn Ninh hiểu Trần Khả. Anh biết rõ lúc này cô đang phản kháng theo bản năng.
Dù gì anh cũng đã ở bên cô từ năm lên năm tuổi. Tính cách cô thế nào, gặp chuyện sẽ xử trí ra sao, trong đầu nghĩ những gì, anh đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Sáng hôm qua cô dễ dàng khuất phục như vậy, có lẽ vì vừa gặp chuyện nên hoảng loạn, hoàn toàn mất khả năng chống đỡ.
Nhưng qua một ngày, hẳn cô đã suy nghĩ rất nhiều. Thế nên ban đầu, lúc anh nhắn tin hẹn, cô mới không hề có ý định đến gặp.
Chu Chấn Ninh vờ ngẫm nghĩ, bĩu môi: "Vậy thế này đi, nếu em có thể hợp tác như sáng qua, anh sẽ xóa tấm ảnh vừa gửi. Sau này, cứ mỗi lần một tấm, được không?"
Ngực Trần Khả thót lại. Cô chớp mắt, rồi quay đầu nhìn anh: "Anh nói thật chứ?"
Chu Chấn Ninh không đáp lời mà lấy thẳng điện thoại ra, mở album ảnh đã mã hóa, tìm tấm hình ban nãy rồi giơ về phía cô.
Trần Khả không muốn nhìn những tấm ảnh của mình, vừa nhíu mày định quay đi thì thấy Chu Chấn Ninh đã nhấn nút xóa…
Dù tận mắt chứng kiến tấm ảnh biến mất, Trần Khả vẫn không dám tin vào mắt mình, hay đúng hơn là không dám tin Chu Chấn Ninh lại sòng phẳng đến vậy.
Anh mím môi, hơi nghiêng đầu nhìn Trần Khả: "Thế nào? Đủ chân thành chưa?"
Trần Khả hoàn hồn, vội hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu tấm ảnh?"
"Hôm qua anh cho em xem bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
"Sáu tấm?"
"Nói đúng hơn thì bây giờ anh chỉ còn năm tấm thôi."
"…" Nghe như thể lần này cô chẳng phải trả giá gì vậy!
Tuy không ưa cái giọng điệu như thể mình chịu thiệt thòi nặng nề của Chu Chấn Ninh, nhưng ít nhất mọi chuyện cũng không còn vô vọng như trước.
Năm lần, chỉ cần năm lần nữa là cô sẽ được giải thoát, sẽ thoát khỏi tên biến thái cuồng dâm hai mặt, giả nhân giả nghĩa này!
"Nói đi, bắt đầu được chưa?" Chu Chấn Ninh tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Của quý của tôi sắp nứt ra rồi đây."
Khóe môi Trần Khả khẽ giật giật, mặt lại nóng bừng.
Dù sáng qua đã nghe đủ lời lẽ bệnh hoạn của Chu Chấn Ninh, cô vẫn thật khó để thích nghi…