Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 4: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

Dưới ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, Trần Khả thấy một người đang ngồi trên chiếc bàn dài sát tường cuối phòng. Đó chính là Chu Chấn Ninh.
"Cô chậm thật đấy, đã hơn mười phút rồi." Giọng Chu Chấn Ninh từ trong bóng tối vọng ra, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn.
Trần Khả lại tức đến nghiến răng. Cô dựa lưng vào cửa, vừa nhẹ nhàng khép lại vừa bực bội đáp: "Tôi không cần phải tránh người khác hay sao?"
Chu Chấn Ninh không trả lời, ánh mắt khóa chặt lên người cô, sự bồn chồn bị kìm nén bấy lâu nay nhanh chóng lan tràn trong huyết quản.
Đặc biệt khi nghĩ đến việc sắp được tự tay nắm lấy đôi gò bồng đảo căng đầy, mềm mại của cô mà tùy ý xoa nắn, thậm chí cắn mạnh vài cái, vừa mυ"ŧ lấy nhũ hoa anh đào, vừa đùa giỡn nơi tư mật của cô, hắn liền thấy phấn khích tột độ, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đến đau nhức…
"Đứng đó làm gì, lại đây." Hắn lên tiếng, giọng đã hơi khàn.
Trần Khả không nhận ra sự khác lạ, ngược lại còn thấy khó chịu vì giọng điệu ra lệnh của hắn, trong khi trước đây chỉ có cô bắt nạt hắn…
Dù sau này lớn lên, cô không còn cái bản lĩnh bắt nạt hắn nữa, nhưng cũng chỉ có cô mới được phép lạnh nhạt với hắn mà thôi!
Trần Khả siết chặt hai tay, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Chu Chấn Ninh, trong lòng thầm tính toán làm sao để hắn xóa hết những bức ảnh đó đi.
Càng đến gần, khuôn mặt quen thuộc của Chu Chấn Ninh càng hiện rõ.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt thanh tú hơi hẹp dài, đúng là dáng vẻ mà rất nhiều nữ sinh yêu thích.
Chỉ là bình thường hắn luôn mím môi, tạo cảm giác nghiêm nghị, còn bây giờ khóe môi hắn lại hơi nhếch lên, khiến cả người trông khác hẳn, có phần nguy hiểm…
Trần Khả nuốt khan, cổ họng lại bắt đầu căng cứng. Cô dừng lại cách Chu Chấn Ninh khoảng một mét.
Chu Chấn Ninh không nói gì, tầm mắt lướt dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh của cô xuống dưới, qua bộ ngực đang khẽ phập phồng, rồi đến đôi chân ẩn hiện dưới tà váy.
Xương thịt cân đối, trắng nõn thon dài. Một đôi chân như vậy mà gác lên vai để làʍ t̠ìиɦ thì chắc chắn rất tuyệt, hơn nữa hắn đã nghĩ về điều đó từ rất lâu rồi.
Từ năm lớp tám, ý nghĩ đó đã bắt đầu nảy mầm, ngày một mãnh liệt…
Dù chẳng biết anh đang toan tính điều gì, Trần Khả vẫn cảm nhận được ánh nhìn của anh. Ánh nhìn ấy khiến gáy cô gai buốt, da gà nổi rân rân khắp cánh tay.
Cô bất giác lùi lại một bước, Chu Chấn Ninh liền bật cười khẽ, nhảy xuống khỏi bàn dài.
"Căng thẳng làm gì? Sáng qua chẳng phải đã làm một lần rồi sao?"
Mặt Trần Khả nóng bừng. Trước mắt cô chợt lóe lên hình ảnh mình quỳ giữa hai chân anh, vừa bị trêu đùa đầu vυ", vừa phải dùng tay vuốt ve thứ đàn ông cứng rắn của anh.
Lòng bàn tay cô bỗng râm ran, đến cả bắp đùi cũng thấy tê mỏi một cách khó hiểu.
Không muốn thừa nhận mình có cảm giác, cô cau mày, cúi đầu: "Chuyện đó… Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc