Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 15: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

Chu Chấn Ninh nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô. Anh vừa định lên tiếng thì người ở cửa phòng trực ban thò đầu ra.

Ánh mắt anh chuyển qua, rơi vào người ông Trương bảo vệ.

"Bác Trương."

"Ha ha, bác còn đang băn khoăn là ai, hóa ra là cháu." Ông Trương bước ra, hỏi: "Sao hôm nay lại về muộn thế?"

Trần Khả giật mình, vội vàng rút tay khỏi tay anh, tim đập thình thịch như trống trận.

Có lẽ vì vừa làm "chuyện xấu" nên Trần Khả cứ phập phồng bất an. Dù chỉ là một động tác nhỏ, đầu óc cô đã mất kiểm soát, bắt đầu suy nghĩ miên man.

Chu Chấn Ninh thì ngược lại hoàn toàn, vẻ mặt anh bình tĩnh đẩy gọng kính mới đeo: "Cháu và bạn cùng lớp ở lại giúp thầy sửa bài nên về muộn ạ."

… Giúp thầy sửa bài! Cậu ta còn có thể bịa ra lý do nào khác không?

Trần Khả liếc xéo Chu Chấn Ninh đang nói dối không chớp mắt, cố nén lại ý muốn trợn tròn mắt mà khẽ cúi đầu.

Nhưng ông Trương hoàn toàn tin tưởng, gật đầu nói: "Thì ra là vậy, mau về đi, đã mười giờ rồi đấy."

"Vâng." Anh đáp một tiếng rồi quay sang hỏi Trần Khả: "Chân em không sao chứ?"

Trần Khả khẽ mím môi, mặt hơi nóng lên, đáp: "Không sao, lúc nãy xuống xe bị trượt chân thôi."

"Vậy thì tốt." Chu Chấn Ninh vừa nói vừa đẩy xe đạp đi vài bước rồi phi lên xe, đồng thời quay lại vẫy tay chào ông Trương.

Ông Trương cũng cười ha hả vẫy tay chào lại rồi quay vào phòng bảo vệ.

Trần Khả thầm mắng một tiếng "đạo đức giả" rồi lẳng lặng theo sau anh.

Chu Chấn Ninh đẩy xe lên vỉa hè rồi ngồi vững trên yên, hất đầu ra hiệu cho Trần Khả ngồi lên phía sau.

"Lên xe."

Trần Khả siết nhẹ đầu ngón tay, nghiêng người, cắn răng cẩn thận ngồi lên yên sau nhưng vẫn không nén được một tiếng rên khẽ vì đau.

"Hì," Chu Chấn Ninh bật cười, "Về nhà ngâm nước ấm sẽ đỡ hơn."

"..." Ai cần cậu quan tâm chứ!

Nếu là trước đây, Trần Khả chắc chắn sẽ cãi lại ngay, nhưng bây giờ cô chỉ thấy nản lòng. Dù sao thì còn năm bức ảnh chưa lấy lại được, cô sợ Chu Chấn Ninh lại nghĩ ra trò biến thái nào đó để hành hạ mình.

Thực ra, dù cô có thừa nhận mình yếu thế hay không thì cũng vậy, vì Chu Chấn Ninh đã nghĩ ra vô số cách mà cô cho là "biến thái", nhưng anh lại thấy vô cùng thỏa mãn.

Ban đầu, cả hai đều im lặng. Một lúc sau, Chu Chấn Ninh đột nhiên lên tiếng: "Anh nhớ hồi cấp hai anh còn đèo em đi học, sao sau đó em lại đột nhiên tránh mặt anh?"

"..." Vì cô không thể chịu nổi việc ngày nào mẹ cũng lôi Chu Chấn Ninh ra để so sánh. Cảm giác ấm ức tích tụ, cuối cùng bùng nổ vào một ngày đẹp trời hồi cấp hai.

Cô biết chuyện này không liên quan đến anh, anh xuất sắc đâu phải lỗi của anh. Nhưng cô không thể vượt qua được rào cản tâm lý đó, cũng không kiểm soát được cơn giận cá chém thớt của mình nên đã chọn cách xa lánh, không muốn chơi với anh nữa.

Sau đó, chẳng hiểu sao hai người ngày càng xa cách, dần trở nên xa lạ.

Đương nhiên, Trần Khả không thể nói ra lý do trẻ con đó, nên cô hỏi vặn lại: "Vậy còn cậu? Tại sao lại làm những chuyện như vậy với tôi?"

"..." Vì thích em.

Chu Chấn Ninh khẽ mím môi, nhấn mạnh bàn đạp. Anh nhìn những ngọn đèn đường ở ngã ba phía xa đang đến gần, cuối cùng chọn cách im lặng.

Anh biết rất rõ, dù anh có nói gì thì Trần Khả cũng sẽ không tin. Thậm chí cô còn vặn lại rằng liệu có phải anh thích cái cách làm tổn thương cô như vậy không. Rồi anh sẽ đáp, "Ừ, tôi là đồ biến thái đấy, em vừa lòng chưa?".

Thế là cuộc đối thoại kết thúc, cả hai đều chẳng vui vẻ gì. Dừng lại ở đây có lẽ là tốt nhất.

Hai người về đến khu chung cư, một trước một sau lên tầng, mỗi người một ngả qua hành lang rồi dừng lại trước cửa nhà mình.

Họ là hàng xóm, cửa nhà chỉ cách nhau một lối đi.

Trần Khả đứng trước cửa, cúi đầu kiểm tra lại mình một lượt, sợ vào nhà sẽ bị phát hiện điều gì bất thường.

Chu Chấn Ninh đã mở cửa, dường như nhìn thấu sự lo lắng của cô, anh quay lại nhìn.

"Chắc giờ này mẹ em và mẹ anh đang chơi mạt chược ở nhà dì Lưu tầng hai rồi."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc