Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 16: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

"…" Trần Khả quay sang nhìn anh, không nói lời nào.

Chu Chấn Ninh lại nói: "Anh nhắn tin cho ba lúc tám rưỡi. Mọi người vẫn đang đi câu, chắc phải một hai giờ sáng mới về."

"…" Vậy là cậu ta đã tính toán cả rồi ư?

Khóe miệng Trần Khả giật giật, cô nắm chặt chìa khóa rồi quay đi. Đúng lúc này, giọng Chu Chấn Ninh lại vang lên từ phía sau.

"À mà, thi giữa kỳ em làm không tốt đúng không? Anh có thể phụ đạo cho em, ở nhà anh cũng được."

Cô cắn môi, nuốt chữ "cút" vào bụng rồi tra chìa khóa vào ổ: "Không cần, cảm ơn."

Nhìn bóng lưng và mái tóc như sắp dựng đứng của cô, Chu Chấn Ninh khẽ cười: "Vậy mai đi học anh đèo, không cần đợi xe buýt nữa."

Trần Khả tức giận đẩy cửa, thấy trong nhà không có ai, lòng cô mới bớt thấp thỏm. Cô bước vào rồi đóng sầm cửa lại.

Cô tựa lưng vào cửa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đến giờ vẫn cảm thấy mọi chuyện thật phi thực tế.

Nhưng đôi chân đứng mãi vẫn hơi run, nơi ấy lại vừa tê vừa đau nhức. Điều đó chứng tỏ cô và Chu Chấn Ninh, ngoài việc hôn và làʍ t̠ìиɦ thật sự, thì những chuyện có thể và không thể làm đều đã làm cả rồi…

Mà nguyên nhân của tất cả bắt đầu từ kỳ thi giữa kỳ. Thành tích vốn đã không tốt của cô lại càng tệ hơn, và mẹ cô lại bắt đầu bài ca muôn thuở.

"Con nhìn Chu Chấn Ninh nhà người ta xem, rồi nhìn lại mình đi, bao giờ con mới có thể…" Cô thật sự không chịu nổi!

Nói cứ như thể cô cố tình học dở, cố tình làm bài tệ vậy! Đầu óc cô chỉ có thế, mắng cô thì có ích gì? Đã thế, bà còn nói trước mặt mẹ của Chu Chấn Ninh nữa, bà không thấy xấu hổ sao?

Sau đó cô cãi lại, mẹ cô vì muốn giữ thể diện nên đã đi lấy cây chổi lông gà. Đương nhiên, cô cũng vì thể diện mà đóng sập cửa bỏ đi.

Cô lớn từng này rồi, sao có thể để người khác thấy cảnh mình bị đánh, mà lại còn là mẹ của Chu Chấn Ninh. Cô không dám tưởng tượng cảnh người ta về nhà, ngồi vắt chân rồi kể lại cho Chu Chấn Ninh nghe cô đã bị đánh thê thảm thế nào!

Lúc cô chạy đi, mẹ Chu Chấn Ninh có đuổi theo gọi hai tiếng nhưng cô không đáp, cứ thế chạy xuống lầu. Sau đó, cô nghe mẹ anh gọi Chu Chấn Ninh đuổi theo mình.

Lúc đó Trần Khả cũng không hiểu tại sao mình lại chắc chắn rằng Chu Chấn Ninh sẽ đuổi kịp. Vì vậy, cô cố tình chạy chậm lại, chỉ để anh đuổi kịp và để cô trút giận lên anh.

"Anh không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì anh mà chết." Cho nên việc cô trút giận lên anh cũng không quá đáng, đúng không?

Sự thật là Chu Chấn Ninh đã đuổi theo, không chỉ để cô trút giận mà còn tỏ ra "cảm thấy áy náy", sẵn sàng trả tiền cho cô ở ngoài một đêm. Kế hoạch này sẽ khiến mẹ cô sợ hãi, để sau này bà không nói những lời làm tổn thương người khác nữa.

Cô thấy lời Chu Chấn Ninh rất có lý, nhất là khi anh còn sẵn lòng bỏ tiền túi ra giúp, cô hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối…

Lúc đó, làm sao cô ngờ được người mà cô đã quen suốt mười hai năm, người hồi nhỏ vẫn lẽo đẽo theo sau gọi cô là chị, giờ đến nói lớn tiếng với cô cũng không dám, lại cả gan lợi dụng lúc cô say để chụp ảnh nude rồi uy hiếp mình!

Tối nay, Trần Khả lại mất ngủ. Khi cô lờ đờ thức dậy với đôi mắt thâm quầng đi đánh răng, ông Trần mới xách đồ câu và vài con cá về.

Thấy bộ dạng của Trần Khả, ông tưởng cô bị ốm.

"Không sao chứ con? Có chỗ nào không khỏe à?" ông Trần hỏi.

"Chỉ là thiếu ngủ thôi ạ." Trần Khả đáp, liếc cái xô nhỏ ông đang cầm rồi quay về phòng: "Câu đến tận giờ này, tối qua mẹ mắng đấy."

Vẻ mặt ông Trần hơi lúng túng: "Để ba dọn dẹp một chút, con thay đồ rồi đi học đi."

… Còn đuổi cô đi nữa, cảnh ông bị mẹ mắng tơi bời cô thấy ít lắm sao?

"Biết rồi." Trần Khả uể oải đáp, thay đồ xong liền ra khỏi cửa.

Từ nhỏ, Trần Khả đã có tính cách như con trai, nghịch ngợm, to con. Cô thường dẫn đầu đám trẻ trong khu làm những chuyện trời ơi đất hỡi. Làm xong, khóc lóc một hồi rồi lại ngủ một giấc ngon lành, sáng dậy lại tiếp tục quậy phá.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc