Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 14: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

Chu Chấn Ninh càng cắm càng nhanh, càng dùng sức. Thân hình mảnh mai của Trần Khả bị va chạm đến nỗi rung lên, cô rụt vai lại và không ngừng rêи ɾỉ khóc lóc.

Tiếng da thịt va chạm, tiếng kêu da^ʍ đãиɠ của cô, tiếng ma sát dính nhớp của chất lỏng, tất cả đều khiến Chu Chấn Ninh nghiện...

Anh sướиɠ đến mức ngẩng cao cằm, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ngang qua cửa sổ trước mặt.

Đồng phục học sinh, tóc dài... một cô gái.

Chu Chấn Ninh nhíu mày, động tác chậm lại nhưng chỉ trong chốc lát đã thu hồi ánh mắt. Thậm chí anh còn cố ý hạ thấp eo để thân gậy có thể cọ xát vào hoa huyệt của cô mạnh hơn, cũng cắm vào mạnh hơn.

Vật nóng thô cứng làm nơi đó đau rát, Trần Khả không chịu nổi nữa, tiếng nức nở càng to hơn...

"Ưm a... a... ưm, nhẹ, nhẹ thôi... đau quá..."

"Yếu đuối thế, mài nhiều một tí mà đã đau rồi."

"Ưm... Không được, ưm a..." Giọng cô chuyển thành tiếng rêи ɾỉ vì những cú thúc mạnh mẽ của anh.

"Kêu dâm như vậy, còn chảy nước nữa này."

Chu Chấn Ninh nói vậy nhưng cũng giảm bớt sức lực, không còn ép chặt nơi đó nữa.

Anh cứ giữ chân cô như vậy gần mười phút, đưa cô lên đỉnh một lần nữa rồi mới xuất tinh.

Sau khi bị anh giày vò một trận, Trần Khả nằm trên bàn dài thở dốc không ngừng. Cả hoa huyệt của cô đều tê dại, hơn nữa còn hơi đau rát.

Mông nhỏ của cô đã ướt đẫm dịch nhờn của bản thân, hòa lẫn với một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh. Mùi tanh và mặn lan tỏa trong không khí khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.

Chu Chấn Ninh cũng thở gấp, đặt chân cô xuống, buông thõng bên mép bàn. Nhưng anh không vội dọn dẹp mà còn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, dùng sức xoa bóp vài cái.

Trần Khả nhíu mày, yếu ớt hỏi: "Cậu… còn muốn làm gì nữa?"

Bắn cũng bắn rồi mà còn sờ!

"Quên mất chuyện làm với ngực, đúng là thiệt thòi."

Trần Khả: "..." Thật sự muốn đạp anh một cái quá!

"Để lần sau đi." Chu Chấn Ninh nói, cuối cùng cũng buông tay, quay người lấy chiếc cặp để ở một bên rồi mở ra.

Trước khi đến, anh đã chuẩn bị đầy đủ: khăn giấy, khăn ướt, và một chai nước dừa mà Trần Khả thích uống.

Từ nhỏ cô đã thích uống, đến nỗi anh luôn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của sữa dừa trên người cô, đặc biệt là vào mùa hè.

Khi hai người bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy thì đã là mười giờ. Chu Chấn Ninh đạp xe chở Trần Khả về hướng cổng sau của trường.

Lúc này, đèn của các tòa nhà giảng dạy trong trường hầu như đã tắt hết nên rất yên tĩnh. Chỉ còn tiếng ve sầu mùa hè râm ran, mỗi lúc một vang hơn.

Trần Khả ngồi ở ghế sau xe đạp, một tay nắm vào yên xe phía trước nơi Chu Chấn Ninh ngồi, tay kia cầm chai nước dừa đã uống hết nửa chai. Gió đêm thổi nhẹ, làm dịu đi cái nóng bức của mùa hè.

Đáng lẽ phải rất thoải mái nhưng... cô không thấy thoải mái chút nào! Nơi đó đau! Đau rát!

Chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy đồng phục ẩm ướt dính nhớp, cả vùng kín của cô bị gậy thịt mài đến nỗi sưng đỏ, hai cánh môi lớn thì sưng lên và hướng ra ngoài.

Nhất là hạt châu vốn được bao bọc trong lớp thịt non mẫn cảm nhất đã ló đầu ra. Mỗi lần ma sát nhẹ lại có một cảm giác tê tê, ê ẩm, hơi ngứa và một cảm giác kỳ lạ như có luồng điện lúc nào cũng có thể bùng lên...

Cô cau mày, cơ ở eo và hông căng cứng. Nơi đó cũng kẹp chặt, nhằm giảm thiểu ma sát với yên xe.

Tuy nhiên, khi vượt qua sân chơi, con đường dẫn đến cổng sau không còn bằng phẳng nữa. Mỗi lần xe đạp rung lên đều như sắp lấy mạng cô...

"Hừ..." Trần Khả không nhịn được mà hừ một tiếng khi bị xóc một lần nữa.

"Sao vậy?" Chu Chấn Ninh hỏi.

"Không có gì đâu..."

"Đau à?"

"..." Cứ phải nói thẳng ra thế sao?

"Qua đoạn này là được rồi."

Trần Khả hít sâu một hơi, ngoảnh đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.

Hai phút sau, chiếc xe đạp đã đến cổng sau của trường.

Cổng chính đã đóng, chỉ còn cổng phụ mở. Không thể đi xe qua nên phải xuống dắt bộ.

Trần Khả tự giác xuống xe, gót chân vừa chạm đất thì đầu gối đã mềm nhũn, cô suýt chút nữa quỳ xuống.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc