Bên này, cậu bé chuẩn bị cơm nước, bưng đến cho Tuế Hòa, nghĩ để Tuế Hòa ăn xong bữa này, sẽ thả cô đi.
Ai ngờ… Tuế Hòa lại gọi tên hắn!
Cậu bé khiếp sợ, không nghĩ tới Tuế Hòa còn nhớ mình.
Nhưng Cừ Chiêu ở chỗ tối đứng thẳng người, Tuế Hòa này, rất kỳ lạ.
Kỳ lạ đến độ hắn cảm thấy quen thuộc.
Chuyện xảy ra sau đó, bất ngờ, mặt Cừ Chiêu đen sì lại là khi cậu bé cùng Tuế Hòa lên giường.
Cừ Chiêu siết chặt nắm đấm, lần đầu tiên xúc động muốn đánh cậu bé kia.
Hắn làm tốt chuẩn bị, nóng lòng muốn thử, bỗng Tuế Hòa nói ra một câu không thể hiểu được.
“Anh đi tìm Triệu Sinh của Triệu gia, ông ấy sẽ giúp anh.”
Nghi ngờ trong lòng phóng đại, Cừ Chiêu nắm tay không còn dùng sức nữa.
Bây giờ hắn tuyệt đối tin tưởng, Tuế Hòa này… Là Tuế Hòa của hắn.
Đây… Chẳng lẽ không phải mộng sao? Sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Cừ Chiêu không còn là thái độ thờ ơ, hắn bắt đầu chú ý mọi chi tiết trước mặt. Đáng tiếc là, Tuế Hòa của hắn chỉ xuất hiện chưa đến hai tiếng đã rời khỏi cảnh trong mơ.
làʍ t̠ìиɦ xong, cậu dựa theo lời hứa đưa Tuế Hòa hôn mê về nhà.
Sau đó, cậu đột nhiên luyến tiếc mạng sống, cậu nghe lời đi tìm Triệu gia.
Lắc người chuyển mình, cậu trở thành ŧıểυ thiếu gia của Triệu gia.
Nhưng Triệu gia sao có thể cho phép người thừa kế là tội phạm giết người?
May mắn, cậu giết đều những người có vấn đề về nhân phẩm hành vi. Có từng cưỡng hiếp thiếu nữ, cũng có tiền sử nghiện ngập… Ở ác gặp ác, những người đó ác, cậu mới có cớ để lợi dụng.
Sự tình rẽ bước ngoặt, Triệu gia lấy lý do này làm điểm đột phá, lấy sự cố chữa bệnh giúp Cừ Chiêu thoát thân. Nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, cậu vẫn không thể tránh thoát còng tay ngục tù.
Nhưng đây đã là kết cục tốt nhất.
Cừ Chiêu không biết mấy năm sau, với hắn mà nói, mấy năm cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Ngày cậu ra tù, vừa lúc mặt trời lên đỉnh, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế.
Cừ Chiêu nhìn tay mình dần dần trong suốt, hắn tiến lại gần cậu.
Sợ bản thân rời đi sớm, sẽ không được nhìn hình ảnh sau đó.
Hắn và cậu đều lo lắng.
Lo lắng Tuế Hòa có nhớ lời cô nói năm đó hay không…
“Anh chỉ cần nhớ, cho dù là bao nhiêu năm, em vẫn sẽ chờ anh.” Như là tự bảo vệ bản thân, Cừ Chiêu hy vọng có thể đứng đây chứng kiến kết cục hoàn mỹ của cậu và Tuế Hòa.
Có như thế hắn mới yên tâm.
Cửa sắt mở ra, ánh sáng bên ngoài quá mức chói chang, cậu che kín mắt. Chờ cậu thích ứng được, hạ tay, lúc nhìn về phía con phố không một bóng người, khóe miệng không khỏi gợi lên tia trào phúng.
Tuế Hòa là kẻ lừa đảo.
Mà cậu, là kẻ ngốc.Cô sẽ chẳng chờ cậu đâu.
Ngay lúc này, một chiếc xe ô tô vội vã lái tới, trái tim cậu chợt co rút, nhưng sau khi thấy rõ biển số xe, cậu lại càng sa sút tâm trạng.
Là người của Triệu gia. Không phải Tuế Hòa.
Có khả năng Tuế Hòa không biết hôm nay cậu ra tù không? Cậu tự mình phủ nhận rồi lắc đầu, không có khả năng, sắp xếp nhiều người nói bóng gió bên tai Tuế Hòa như vậy, không có khả năng cô không biết.
Tài xế đầu vã đầy mồ hôi xin lỗi cậu vì mình đến trễ, cậu chỉ nghe loáng thoáng, tầm mắt lại bất giác nhìn chằm chằm thân cây ở cách đó không xa.
Nói đúng ra, là cậu và Cừ Chiêu đều nhìn chằm chằm cái cây kia.
Sau cây có một bóng người.
Cậu ngơ ngác đi tới, đến càng gần, tim cậu đập càng nhanh.
Lúc này Tuế Hòa vừa mới uống hết ngụm nước cuối cùng, đầu óc không tỉnh táo, có vẻ bị cảm nắng.
Cô vỗ vỗ trán, thò đầu ra, muốn tiếp tục nhìn tình hình cánh cửa kia. Không nghĩ đến vừa quay đầu lại liền đâm vào một người đang đi tới.
“Cừ Chiêu?”
Cậu khàn giọng, tai đỏ bừng, không biết có phải vì phơi nắng không, “Em đã đến rồi.”
“Tôi đã hứa,” Tuế Hòa lau mồ hôi trên trán, “Thì sẽ không nuốt lời.”
Tuy rằng cô không nhớ rõ vì sao mình phải nói vậy.