Ngày 15 tháng 8, Tuế Hòa và Cừ Chiêu đăng ký kết hôn.
Tuế Hòa vuốt ve quyển sổ màu đỏ trong tay, nhìn Cừ Chiêu cười không xác định hỏi: “Chúng ta trở thành vợ chồng rồi sao?”
“Ừ.” Cừ Chiêu gật đầu, bóp bóp tai cô, “Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đi chơi.”
Tuế Hòa từng nói không muốn tổ chức hôn lễ, muốn đi chơi, coi như là chuyến du lịch tuần trăng mật, hắn đã đồng ý.
Dù sao hắn cũng không thích mấy cái lễ nghi phức tạp này.
Tuế Hòa đặt giấy hôn thú vào túi, năm ngón tay cắm vào kẽ tay Cừ Chiêu, mười ngón tay đan vào nhau, cô ngẩng đầu, bị ánh nắng chói chang chiếu vào híp mắt lại, “Vậy trước khi đi du lịch, chúng ta đến công viên giải trí được không?”
Cừ Chiêu nắm chặt tay cô, dùng một tay khác để trên trán che nắng cho cô.
“Được.”
Công viên giải trí tấp nập người đi, nhưng vừa nhìn thấy, lòng bàn tay Tuế Hòa lại bắt đầu đổ mồ hôi, Cừ Chiêu không ngại ướt dính, nắm rồi chưa từng buông ra, hắn dịu dàng nói: “Đừng sợ.”
Tuế Hòa dùng cây quạt mới mua phe phẩy gió, cô không chịu thừa nhận, phản bác: “Em không sợ.”
Nhưng nghe Cừ Chiêu an ủi, cô quả thực yên tâm hơn.
Cừ Chiêu cười cười, không vạch trần cô, giơ tay chỉ về phía đĩa bay không ngừng vang lên tiếng la hét, hỏi cô: “Muốn chơi trò này không?”
Tuế Hòa lắc đầu không chút suy nghĩ: “Không muốn, trò này rất đáng sợ.”
Cừ Chiêu đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên hắn và Tuế Hòa đến công viên giải trí.
Khi đó hắn nói cái gì Tuế Hòa cũng nghe theo vì sợ hắn không vui, nhưng lúc ấy hắn cũng không vui. Bây giờ Tuế Hòa trực tiếp từ chối câu hỏi của hắn, lắc đầu như trống bỏi, hắn lại vui vẻ.
Nhiều năm qua đi, hắn và Tuế Hòa vẫn cùng tới đây.
Người vẫn là người đó, nhưng tâm tình quan hệ đã thay đổi.
Cừ Chiêu chọc mũi cô, “Chúng ta tới đây để chơi trò gì?”
Tuế Hòa nhìn quanh bốn phía, chu môi về phía vòng xoay ngựa, “Ừm, chơi trò kia.”
Cừ Chiêu giả bộ bị làm khó đỡ trán thở dài, cố gật đầu: “Được rồi.”
Cô nói có lý, Cừ Chiêu cũng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng hắn ôm bả vai Tuế Hòa, “Đi thôi, đi mua phiếu nào.”
Cầm vé vào cửa mới cứng, Tuế Hòa chốc lát lại mở miệng hỏi hắn: “Năm đó anh nói muốn giữ lại vé vào cửa làm kỷ niệm, giờ còn giữ không? Hay là…” Cô nhe răng nhếch miệng, “Anh gạt em, sau đó vứt đi rồi?”
“Không vứt.” Nói xong Cừ Chiêu chột dạ sờ sờ ót.
Hắn thật sự không vứt, nhưng sau khi cầm vé vào cửa hắn từng có ý định vứt đi. Sau lại rối rắm cả buổi, hắn vẫn lựa chọn cẩn thận kẹp vé vào một quyển sách.
Cuốn sách kia hắn rất thích, 《 Letter from an Unknown Woman 》, đến bây giờ hắn vẫn còn giữ.
Ngẫm lại, từ khi Tuế Hòa xuất hiện trong cuộc sống của hắn, đã định trước khác biệt với tất cả mọi người, lúc ấy hai người quen biết chưa lâu, hắn đã cố chấp đến nỗi không nỡ vứt đi vé vào cửa.
May không vứt. Cừ Chiêu mừng thầm.
Tuế Hòa ngồi hết vòng xoay ngựa, cô thấy chán, lại muốn chơi trò xe đụng và tàu lượn siêu tốc.
Từ trên tàu lượn siêu tốc xuống, sắc mặt cô trắng bệch, Cừ Chiêu đau lòng, nhuận khí rồi lại đút nước uống, sợ cô khó chịu.
Tuế Hòa lại vô tâm vô phổi cười ha ha, cười hắn quá khẩn trương.
Mà Cừ Chiêu bị cười cũng không giận, nhìn cô cười đùa thoải mái, tâm trạng hắn cũng theo đó tốt lên.
Năm ấy đi công viên giải trí, trò chơi cuối cùng bọn họ chọn là đu quay.
Nhưng chờ xếp hàng khá lâu.
Đứng trước Tuế Hòa là một gia đình ba người, cậu bé rất ồn ào, gót chân đứng không vững, lại cứ chạy tới chạy lui.
Vốn dĩ Cừ Chiêu có thể làm lơ, nhưng cậu bé hay va vào chân Tuế Hòa, hắn nhịn không nổi.
Hắn giữ tay cậu bé, “Đứng vững.”
Cậu bé bị chú lạ mặt bắt lại, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, giây sau là động tác muốn khóc to, Cừ Chiêu sầm mặt, thấp giọng uy hiếp, “Cháu khóc thử xem?”
Vậy mà quả thực dọa được cậu nhóc.
Cậu nhóc tủi thân nép trong lồng ngực bố mẹ, thường thường dùng đôi mắt ngó nhìn Cừ Chiêu, giận nhưng không dám nói gì. Mà hai bố mẹ kia không những ngượng còn có chút bực mình, có lẽ cảm thấy Cừ Chiêu đã lớn như vậy còn so đo với trẻ con, đúng là không sợ mất mặt. Nhưng Cừ Chiêu cao to, khí chất vừa nhìn liền biết không phải hạng người nên chọc vào, họ đành thôi, ôm con đi thẳng không quay đầu lại.
Tuế Hòa không tỏ vẻ gì với chuyện này, cô còn cảm thấy Cừ Chiêu làm rất đúng. Nhìn Cừ Chiêu đen mặt quá quá đáng yêu, cô giữ cằm hắn, hỏi: “Cừ Chiêu, anh thích trẻ con không?”
Nghe được câu hỏi này, Cừ Chiêu như lâm vào đại địch, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Tuế Hòa luôn có thiện cảm với trẻ con.
“Bình thường.” Hắn không rõ đáp.
Tuế Hòa ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Cô không có ý khác, nhưng Cừ Chiêu lại không khỏi nghĩ nhiều, hắn cứ cảm thấy Tuế Hòa đang tức giận.
Vậy nên sau khi xuống đu quay, Cừ Chiêu vẫn luôn tìm cơ hội, chứng minh hắn không ghét trẻ con.
Đúng lúc, hắn trông thấy quả bóng bay của một cô bé mắc trên cành cây.
“Chờ anh một lát.”
Cừ Chiêu bước nhanh về phía cô bé, giúp cô bé lấy quả bóng bay xuống, sau đó chạy về bên người Tuế Hòa, dáng vẻ như muốn chứng minh việc lớn, hắn nghiêm túc nói: “Anh rất thích trẻ con.”
Tuế Hòa bị hắn dỗ cười, mi mắt cong cong, “Em biết rồi.”
Cừ Chiêu cường điệu: “Anh thích con của chúng ta nhất.”
Mặt Tuế Hòa nóng lên, đẩy hắn, “Ban ngày ban mặt anh nói lời này không biết ngại à?”
Cừ Chiêu học cô, cúi người cắn môi cô một cái.
“Không ngại.”
Cừ Chiêu nghĩ bản thân không được xem là đang trả lời Tuế Hòa có lệ.
Nói thật, hắn thực sự không thích loài sinh vật ồn ào giống trẻ con này. Nhưng nếu là Tuế Hòa sinh, vậy thì không giống.
Bởi Cừ Chiêu tin tưởng vững chắc, con của hắn và Tuế Hòa, nhất định sẽ đáng yêu nhất thế giới.
Chắc chắn sẽ được mọi người yêu quý.
Giống Tuế Hòa vậy.
————
Bắt đầu ở công viên giải trí, kết thúc ở công viên giải trí.
Đến nơi đến chốn.
Được rồi, chính văn kết thúc tại đây.
Viết quyển sách này mà ta lo được lo mất, vốn dĩ cảm giác có hơi uể oải, nhưng tới khi kết thúc lại có chút không bỏ được.
Hy vọng quyển sách sau có thể làm vừa lòng chính mình và tất cả mọi người.