Người qua lại trên đường không nhìn thấy hắn, hắn giống như một linh hồn, bay lơ lửng, không biết nên đi hướng nào.
Phía đông có gió thổi tới, dường như có một bàn tay dùng sức đẩy hắn, hắn vừa ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
Căn nhà đổ nát rách rưới không chịu nổi.
Cừ Chiêu nhíu mày, đáy mắt hiện rõ chán ghét, sao hắn lại mơ trở về chỗ này chứ.
Vào lúc Cừ Chiêu do dự không tiến lên, bỗng chốc bên người có hơi ấm, cúi đầu, hắn thấy một cậu bé trai.
Cậu đi vào căn nhà rách nát trước mặt hắn.
Trong lòng Cừ Chiêu ngày càng nghi hoặc… Cậu bé kia là hắn hồi bé.
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng dây thắt lưng quất lên da thịt, nếu nghe kĩ, còn có thể nghe thấy tiếng rên khẽ từ trong tiếng mắng chửi của người đàn ông.
Chắc lại thua bạc.
Cừ Chiêu lạnh lùng xoay người, hắn không hứng thú ôn lại ác mộng khi còn nhỏ.
Thế nhưng dù Cừ Chiêu muốn đi, hắn vẫn không nhúc nhích được. Không có cách khác, hắn đành đứng tại chỗ nghe thanh âm khi còn nhỏ hắn bị cha nuôi đánh đập.
Giấc mộng này thật nhàm chán.
Cừ Chiêu ngáp một cái, nghe tiếng đánh đập, hắn mặt không biểu cảm nghĩ, trước khi gặp Tuế Hòa, hắn còn không bằng một con kiến bé xíu, mỗi ngày sống trong bóng tối, vô vị muốn chết.
Cừ Chiêu buồn chán nhìn trời mây, thầm nghĩ, có phải lát nữa, hắn còn có thể nhìn thấy hình ảnh Tuế Hòa chủ động tiếp cận hắn không?
Hai mắt hắn sáng ngời, vẫn còn có thứ để chờ mong.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trước mắt Cừ Chiêu lại thay đổi cảnh tượng… tới năm hắn học cấp 2.
Nhưng… Tuế Hòa không hề chủ động tới tiếp cận hắn.
Ở trong mộng, Tuế Hòa vẫn là tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng nhìn đến hắn lại giống như nhìn thấy một người lạ mặt.
Trong mộng, thời gian vùn vụt lướt qua, Cừ Chiêu phát hiện, suốt những năm học cấp 2, hắn và Tuế Hòa chưa từng nói chuyện với nhau.
Tuế Hòa không có mặt trong cuộc sống của hắn, mà hắn… Bởi vì ghen ghét Tuế Hòa nên đã lén lút, điên cuồng để ý cô, như một tên biến thái một kẻ điên rồ.
Bọn họ vốn không phải người cùng một thế giới.
Cừ Chiêu mím môi, giấc mộng này không phải đang nhớ lại cuộc đời hắn.
Cậu bé này không nhận được sự giúp đỡ của Tuế Hòa, yêu thầm Tuế Hòa, chán ghét những người châm chọc mỉa mai hắn. Bởi vì trong lòng tự ti, cậu ta không dám tỏ tình với Tuế Hòa, chỉ có thể cố gắng, ý định bò lên vị trí cao hơn.
Kiên định trong mắt cậu, không chỗ nào không nói cho Cừ Chiêu rằng, cậu muốn chạy trốn khỏi cái động ăn thịt người này.
Thi chuyển cấp, cậu thành công.
Cậu dựa vào nỗ lực của bản thân thi vào trường cấp 3 trọng điểm, ở lại trong trường học, cũng rời khỏi cha nuôi quái vật kia.
Cấp 3 trọng điểm khác Gia Vinh, ở đó không so sánh gia đình bối cảnh, chỉ so thành tích. Thành tích tốt, chính là tay nắm vững chắc nhất.
Cậu dần dần cởi mở, ngày càng có nhiều bạn bè. Nhưng chỉ mình Cừ Chiêu biết, nội tâm cậu âm u thế nào… Cậu coi tất cả những người xem thường cậu là kẻ địch, nhưng không biểu lộ qua lời nói, chỉ ôn hòa lễ độ với mọi vật mọi việc.
Cừ Chiêu nghĩ, cậu bé này có nhiều điểm giống hắn trước kia.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân ảnh hưởng bởi Tuế Hòa rất nhiều, được Tuế Hòa sưởi ấm hắn không thể tàn nhẫn bằng cậu bé kia.
Cậu bé quá cô độc. Mười mấy năm trôi qua, Tuế Hòa chưa từng tham dự vào cuộc đời cậu, cậu vẫn đang lặng lẽ chú ý Tuế Hòa.
Cừ Chiêu yên lặng nhìn, hắn nhìn dã thú trong lòng cậu dần lớn lên, đồng thời hắn cũng đang đợi, đợi cậu bùng nổ.
Cậu bé này giống hắn, cũng làm bác sĩ; nhưng không may mắn như hắn, cậu bé chưa trở lại Triệu gia.
Một lần họp mặt bạn học, vẻ mặt mọi người xung quanh a dua nịnh hót trở thành cơ hội bùng nổ. Cậu như có được cái cớ, cậu bộc lộ con dã thú trong lòng.
Càng ngày càng có nhiều người mất tích, không ai biết bọn họ đi đâu, một tháng sau, những thi thể mất tích đó lần lượt được tìm thấy ở bãi rác.
Nguyên nhân thi thể chết đều bởi vì bị tiêm thuốc vào nơi trí mạng, bọn họ chết trong bình thản, trên người không có dấu vết giãy giụa, cảnh sát điều tra gần một tháng, mới tra ra là cậu.
Ngày đầu tiên phát lệnh truy nã, cậu theo dõi Tuế Hòa.
Tim Cừ Chiêu đau nhói, hắn sờ lên ngực, dường như có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng từ cậu.
Rõ ràng cậu biết đời này của cậu sắp phải kết thúc, mà Tuế Hòa là giấc mộng cậu cho bản thân, cuối cuộc đời, cậu muốn hoàn thành giấc mộng.
Nhưng đeo mặt nạ quá lâu, lúc thật sự bỏ xuống, hết thảy hành vi của cậu đều trở nên ngu ngốc.
Sau khi Tuế Hòa bị cậu nhốt lại, vấn đề nảy sinh… Đối mặt với người mình thích, cậu vụng về không biết phải lấy lòng như nào.
Tuế Hòa không ăn cơm, cậu lo lắng không yên.
Cậu không kìm được nghĩ, bằng không thả cô đi, nếu không không ăn cơm sẽ chết đói.
Trầm mặc quá lâu Cừ Chiêu bất đắc dĩ bóp trán, cậu ta dùng khuôn mặt của mình làm ra loại động tác ngớ ngẩn này, hắn có chút không đành lòng nhìn thẳng.