Tuế Tử Đình gọi Cừ Chiêu vào thư phòng, Tuế Hòa liền đứng bên cửa sổ tưới nước cho bụi hoa Loli (1).
(1) Là hoa này này.
Nhưng không thích mùi hương
Nhưng không thích mùi hương. Tuế Hòa xoa xoa mũi, ngây người nhìn ngoài cửa sổ rét lạnh.
Năm nay mùa đông không có tuyết rơi, chỉ có gió to gào rít.
Ấm hơn năm vừa rồi, tuy nhiên cảm xúc của cô lại hạ xuống vô cực.
Xem ra phải ôm Cừ Chiêu nhiều hơn, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút, chỉ là phải ăn Tết, hai người khó tránh khỏi phải tách ra một khoảng thời gian.
Lại nói tiếp, cô còn chưa gặp mặt người nhà Cừ Chiêu.
Nghe nói Triệu Mặc, chị gái Cừ Chiêu là mỹ nhân lạnh lùng, có thể bởi vì trong lòng quá để ý Cừ Chiêu, lần đầu tiên Tuế Hòa sinh ra hoài nghi với mị lực của chính mình.
Không biết Triệu Mặc có thích cô hay không.
Tuế Hòa bưng mặt tì lên bệ cửa sổ, ngón tay gõ gò má, khẽ thở dài một hơi.
Cừ Chiêu đối với cô mà nói, còn quan trọng hơn cả trong tưởng tượng.
Cừ Chiêu ở lại ăn cơm chiều.
Trên bàn ăn bầu không khí rất hài hòa, nɠɵạı trừ Tuế Sơ thỉnh thoảng kẹp dao giấu kiếm gây khó dễ, hết thảy đều thuận lợi.
Cuối bữa cơm, Tuế Hòa thử mở miệng hỏi: “Tối nay anh phải đi sao?”
Cô muốn ôm hắn ngủ.
Không chờ Cừ Chiêu nói chuyện, Tuế Sơ đã gạt bỏ phương án này, “Cậu ta đương nhiên phải đi.”
Tuế Tử Đình híp mắt, hỏi: “Hòa Hòa muốn để cậu ấy ở lại cùng con à?”
Tuế Hòa muốn nói, muốn. Nhưng lúc nói, cô lại nói là: “Vậy phải xem Cừ Chiêu quyết định thế nào đã.”
Cô không thích Tuế Tử Đình đối xử với Cừ Chiêu như một món hàng.
Cừ Chiêu là một người sống sờ sờ, không nên chỉ dựa vào cô mà sống.
“Anh sẽ ở lại cùng em.” Cừ Chiêu bắt được bàn tay Tuế Hòa dưới mặt bàn.
Hắn không để bụng ánh nhìn của người khác, chỉ nhìn Tuế Hòa là đủ.
Tuế Sơ đen mặt, trái lại Tuế Tử Đình không biểu hiện gì, đang xem xét điều kiện tiên quyết về Cừ Chiêu, chỉ là Tuế Hòa thích điểm này của hắn, quan trọng hơn hết thảy.
“Bố sẽ bảo dì Lý thu xếp phòng khách.”
Tuế Hòa nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn bố.”
*
Tiếng chuông 0 giờ còn chưa vang lên, cửa phòng của Tuế Hòa đã mở ra.
Hành lang im ắng, dọc hành lang sáng trưng.
Tuế Hòa ngó trái phải thăm dò, không có người, cô yên tâm lại cẩn thận chui ra, đóng kỹ cửa phòng, bộ đồ ngủ màu hồng phấn cùng đôi dép lông nhung màu trắng khiến cô thoạt nhìn giống con thỏ trộm đi kiếm ăn vào ban đêm.
Địa điểm là phòng ngủ của sói xám.
Mục tiêu là củ cà rốt sói xám cướp của cô.
Đi qua hành lang dài, lại rẽ, Tuế Hòa dừng bước trước một cánh cửa. Cô hóp bụng, tay ấn lên cánh cửa, thuận lợi đè xuống, trong chớp mắt người liền biến mất trong hành lang trống vắng.
Thỏ trắng nhỏ thuận lợi lẻn vào căn cứ của sói xám.
Tình tiết tương đối đặc biệt là thỏ trắng cam tâm tình nguyện với sói xám ôm cây đợi thỏ.
Tuế Hòa vừa mới tiến vào phòng khách đã bị Cừ Chiêu ôm vào lòng.
“Trên người hơi lạnh, sao không mặc thêm?”
Tuế Hòa cởi đôi dép nhung ra, dẫm lên mu bàn chân Cừ Chiêu, cô tham lam hít ngửi mùi hương trên người Cừ Chiêu.
Mùi hương thật làm cô an tâm mà.
Cô nhắm mắt cười, nói: “Em đây không phải là tới tìm đại lò sưởi của em sao?”