Tuế Hòa và Cừ Chiêu nằm trên giường, đèn nhỏ ở đầu giường phát ra vòm sáng mờ mờ, hệ thống máy sưởi phả ra liên tục, chăn mền khô ráo, hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không.
“Hôm nay bố tìm anh nói gì thế?”
“Hỏi anh có thể cho em cái gì.”
Tuế Hòa gối lên cánh tay hắn, nhìn hắn, “Anh đáp thế nào?”
“Mãi mãi không phản bội, mãi mãi không chia lìa.”
Những lời này rất có trọng lượng, nhưng Cừ Chiêu nói ra lại giống như đang thảo luận ánh trăng đêm nay tròn hay không tròn.
Tuế Hòa hoảng hốt mở miệng: “Nhưng chuyện tương lai không ai có thể nói trước được…”
Cừ Chiêu vốn đang thưởng thức ngón tay cô, đột nhiên véo thật mạnh, tựa như cảnh cáo, nghe thấy cô kêu đau mới nói: “Anh có thể làm được anh mới nói, thế nên sau này quyền lựa chọn sẽ nằm trên người em. Trừ phi em muốn đi, nếu không anh sẽ không nuốt lời.”
Tuế Hòa là người hắn muốn kéo xuống địa ngục cùng, không có người nào quý giá hơn cô.
Chỉ là, Cừ Chiêu đang lo lắng sau khi Tuế Hòa nhìn rõ hắn dơ bẩn sẽ né tránh hay không… Khi đó, hắn sợ không phải là bản thân thương tâm, mà là mất khống chế sẽ làm tổn thương Tuế Hòa.
Tuế Hòa mấp máy môi, đặt tay lên ngực trái Cừ Chiêu, tim đập vững vàng, không hề nói dối.
Cô nói: “Em cũng có thể làm được.”
Cừ Chiêu hôn cô một cái coi như lời đáp lại, rồi sau đó không nói gì thêm, hắn khẽ vỗ lưng Tuế Hòa, dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Tuế Hòa dịu dàng lại thần bí.
Từ trước đến nay.
Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, đầu óc hồi tưởng câu nói “Em cũng có thể làm được” của cô, trong miệng Cừ Chiêu như bị tắc vô số lát chanh đường, ngực chua chua, đầu lưỡi đảo quanh, lại chỉ thấy vị ngọt mát lạnh khoan khoái.
Tuế Tử Đình gọi hắn không chỉ để hỏi vài câu.
Trong thư phòng, hầu như hai người chỉ là nói và nói, toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh Tuế Hòa.
“Cậu biết vì sao tôi dễ dàng chấp nhận cậu như vậy không?”
Tuế Tử Đình chỉ chỉ đôi mắt mình, “Không đơn giản là bởi vì Hòa Hòa thích cậu. Mà còn bởi vì tôi nhìn ra, cậu thích Hòa Hòa nhiều hơn con bé thích cậu.”
Tắt đèn ngủ đầu giường, Cừ Chiêu lấy má dán lên trán Tuế Hòa, hắn ôm cô, ấm nóng mềm mại.
Hệt như tâm trạng hắn, rực cháy dịu êm.
Rốt cuộc Cừ Chiêu cũng thừa nhận, Tuế Tử Đình nói không sai.
Bỏ đi toàn bộ ý đồ đen tối, cái gì mà chiếm hữu, cái gì mà tra tấn, cái gì mà chinh phục, cho dù từ bỏ hết những thứ đó, thì hắn vẫn muốn ở bên Tuế Hòa.
Đã từng, Cừ Chiêu luôn mang theo thương hại trào phúng đối với con người và đồ vật, hắn cảm thấy bản mặt con người quá xấu xa, chỉ có Tuế Hòa là nɠɵạı lệ.
Hắn bằng lòng vì Tuế Hòa bỏ qua sự cao ngạo mà cúi đầu … chẳng sợ Tuế Hòa có điều giấu giếm hắn.
Nhưng ngẫm lại, không phải hắn cũng vậy sao?
Hai người ở bên nhau, cần có sự công bằng.
Tuế Hòa có lý do khó nói của Tuế Hòa, hắn có điều hắn không thể nói, hòa nhau.
Một ngày nào đó Tuế Hòa sẽ thẳng thắn với hắn. Thời gian còn dài, Cừ Chiêu sẵn lòng chờ.
Bởi vì hắn thích Tuế Hòa… Không, hắn yêu Tuế Hòa.
Không phải cô thì không thể.
Ngày hôm sau, Cừ Chiêu rời khỏi Tuế gia.
Tuế Hòa đứng bên cửa sổ nhìn hắn rời đi, bóng lưng cao to rắn rỏi, không đợi hắn lên xe, cô đã bắt đầu nhớ hắn.
Ôm nhau ngủ ấm áp thật khiến người ta muốn nghiện mà.
Mấy ngày sắp tới phải ngủ một mình, Tuế Hòa sa sút tinh thần.
Lúc này, như có thần giao cách cảm, Cừ Chiêu đột nhiên quay đầu lại, chuẩn xác tìm được vị trí của Tuế Hòa, nở nụ cười về phía cô.
Cơ thể Tuế Hòa ngả về phía trước, cô nhón chân, gương mặt gần như dán lên cửa sổ, cười tươi lộ cả hàm răng về phía Cừ Chiêu.
Biết Cừ Chiêu không thấy được, cô vẫn muốn đọc từng chữ một không phát ra âm thanh.
“Cừ Chiêu, em chờ anh đó.”
Cừ Chiêu đi chưa được bao lâu, Tuế Hòa kiễng chân đã tê rần, cô khát nước, muốn rót nước uống, lại nghe thấy dì Lý ở trong phòng bếp kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Ai da da, bé hoa tuyết rơi thật chậm.”Tuế Hòa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống từ trên bầu trời, dính dính quánh quánh phủ lên lớp cửa sổ thủy tinh, đường vân bông tuyết tinh xảo lộ ra nét trẻ con xinh xắn.
Tuyết đầu mùa.
Tuế Hòa gảy chiếc lá trong bụi hoa Loli trước mặt, vui vẻ ngâm nga ca hát đi lấy nước uống.
Ngày tuyết rơi ấm áp lại dễ chịu.
*
Lúc Cừ Chiêu về đến Triệu gia, Triệu Sinh và Triệu Mặc đang đánh cờ.
Hắn đi đến, đứng yên bên cạnh Triệu Mặc, gật đầu với Triệu Sinh, “Ông nội.”
“Chiêu Chiêu đã về rồi à.”
Triệu Sinh rất thích Cừ Chiêu, đối với hắn vừa áy náy lại thưởng thức, hận không thể đưa cho Cừ Chiêu mọi thứ hắn muốn.
Cừ Chiêu vừa trở về Triệu Sinh liền không có tâm tư đánh cờ nữa, Triệu Mặc nói toạc ra: “Ông nội muốn chơi xấu phải không?”
Ông mỉm cười, “Nói gì thế? Ông bảo Chiêu Chiêu đánh cờ với cháu.”
Triệu Cừ, là tên hiện tại của Cừ Chiêu. Nhưng ở nhà, Triệu Sinh và Triệu Mặc đều gọi hắn là Chiêu Chiêu. Trở về Triệu gia mấy năm nay, ngoài Triệu Sinh Cừ Chiêu còn thân với cả Triệu Mặc.
Còn như bố đẻ của Cừ Chiêu, Triệu Quắc Vũ, Cừ Chiêu không muốn nhiều lời.
Vào ngồi thay chỗ của Triệu Sinh, Cừ Chiêu nhìn kỹ bàn cờ, sau khi hạ xuống một quân cờ, ấn đường (1) của Triệu Mặc nhảy dựng, có dự cảm không tốt.
(1) Ấn đường: Khoảng cách hai đầu lông mày.
Kỹ thuật chơi cờ của Triệu Mặc và Triệu Sinh giống nhau, trình độ kẻ tám lạng người nửa cân chỉ thích đọ vận khí tốt xấu.
Cừ Chiêu không giống, Cừ Chiêu học thứ gì cũng rất nhanh, không thể nói kỹ thuật đánh cờ cao siêu đến đâu, nhưng ở trước mặt ông nội và chị gái của mình, hắn vẫn có quyền lên tiếng.
Không ngoài dự đoán của Triệu Mặc, sau từng bước hạ cờ, Cừ Chiêu vây kín toàn bộ nước cờ của cô, khiến cô không thể hạ cờ được nữa.
Triệu Sinh ngồi bên cạnh trung khí mười phần (2) vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Giỏi lắm!”
(2) Trung khí mười phần: Tinh thần sung mãn, tràn đầy năng lượng.
“Không tính không tính.” Triệu Mặc mặt lạnh chơi xấu, “Ván này ông nội thua, không tính.”
Nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Mặc, đoán chừng sẽ phải mở rộng tầm mắt, ở đây làm gì có băng sơn mỹ nhân chứ? Băng sơn mỹ nhân sẽ không chơi xấu trong khi chơi trò chơi.
Triệu Sinh chống nạnh, bảy tám chục tuổi vẫn cực kỳ trẻ con nói: “Ông mặc kệ, hôm nay năm ván, ông ba cháu hai, ông thắng.”
Cừ Chiêu nhướng mày, hóa ra ván này là bàn phụ quyết định thắng thua, khó trách Triệu Mặc sẽ tức giận trừng hắn.
“Hôm nay thắng ông có muốn khen thưởng gì không?” Hắn hỏi.
Triệu Sinh xấu hổ khụ khụ, “Thưởng bao lì xì.”
Đơn thuần chỉ là tìm thú vui, nói ra quá mất mặt.
Cừ Chiêu: “… Ông vui vẻ là tốt rồi.”
…
Triệu Mặc đi theo Cừ Chiêu lên tầng, khuôn mặt lạnh băng hỏi hắn: “Hôm qua cùng ŧıểυ bảo bối của em về nhà?”
Mặt lạnh trêu chọc, kỹ năng này Triệu Mặc sử dụng rất nhuần nhuyễn.
Cừ Chiêu dừng lại, “Có phải chị còn chưa thấy mặt cô ấy không?”
Triệu Mặc lắc đầu.
“Chị sẽ thích cô ấy.” Cừ Chiêu ngắt lời.
“Em cứ thế xác định?”
“Xác định.”
Triệu Mặc chưa từng thấy Cừ Chiêu như vậy.
Giống cậu nhóc đang khoe khoang món đồ chơi chỉ mỗi mình mình có, trong mắt hắn phát ra ánh sáng, là sau khi nhắc tới Tuế Hòa ngọn lửa liền bùng cháy.
Triệu Mặc cười, cô càng ngày càng cảm thấy hứng thú về Tuế Hòa rồi.
————
Tuy còn có điều đáng ngờ, nhưng tốt xấu gì hai người cũng đã tiến thêm được một bước.
Chờ điều đáng ngờ được tháo gỡ, thì sẽ đến đại kết cục đó, ha ha ha *còn đi rất xa nữa a.*
Ta cảm thấy chương này rất ngọt ngào, ngọt thì chít một tiếng, cứ cảm giác thật lâu rồi ta chưa rải đường mà không trộn lẫn dao nhỏ vào.