Cừ Chiêu như bị bom dội bắn phá sát cây cầu, trong lòng hắn nghĩ phải tra tấn Tuế Hòa, nhưng động tác trên tay lại thả nhẹ như sợ làm Tuế Hòa bị thương.
qυầи ɭóŧ của Tuế Hòa bị xé rách treo trên mắt cá chân, cô nằm trên tấm thảm lông xù xì, áo ngủ mở sang hai bên, đôi nhũ trắng nõn đầy đặn biến thành hai vũng nước suối, núm vυ" sưng đỏ bị kẹp giữa hai ngón tay, thường xuyên lôi kéo vuốt ve làm cho không ngừng dựng thẳng.
Tuế Hòa ưỡn ngực, xương hông thấy thẹn mà nâng cao, cơ thể đỏ bừng, cánh môi hé mở, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mắc trong yết hầu.
Tầng tầng thịt mềm bao lấy, lực hút rất mạnh, mυ"ŧ căn thịt không nhả, thế nhưng không thắng nổi Cừ Chiêu thẳng lưng hăm hở tiến vào, hoa môi lớn nhỏ như mưa rơi trút xuống tấm bèo, mặc cho dươиɠ ѵậŧ ra vào, hết lần này đến lần khác bị ȶᏂασ mài mỏng sưng đỏ.
May có bọt sóng làm bạn… Dâm thủy dồn thành bọt trắng đọng lại bên mép khe hở chỗ giao hợp, lao nhanh theo cơn thủy triều, nước sốt giàn giụa.
“A… A… A…”
Hạ thể bị cắm ra vào điên cuồng không ngừng, nước mắt chảy qua huyệt Thái Dương, Tuế Hòa muốn chạy trốn lại bị túm trở về, Cừ Chiêu hôn cô, gấp một chân cô lại, ȶᏂασ ra mồ hôi rơi như mưa.
Trốn cái gì mà trốn?
Không được trốn.
Chạy thoát hắn sẽ nhốt cô lại, ȶᏂασ cô bất kể ngày đêm, ȶᏂασ cô khóc, ȶᏂασ hỏng cô.
“Bị cưỡng gian còn kẹp chặt như thế?” Cừ Chiêu gặm núm vυ" cô, dáng vẻ gấp gáp khó kìm nổi như mèo ăn cá, “Em nói có phải em thiếu làm không?”
Tuế Hòa ôm đầu hắn, khẩu thị tâm phi: “… Không phải.”
Cừ Chiêu thầm mắng một tiếng, lật người cô lại, một bàn tay giữ chặt cô.
Bờ mông đầy đặn vểnh lên đung đưa ngay trước mặt hắn, hắn phát một cái, Tuế Hòa bị đau, cơ thể lắc lư, từ phía sau cũng có thể nhìn thấy bộ ngực gợn sóng.
Cây dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể kia như sắp nổ mạnh, càng thêm bành trướng. Tuế Hòa run như cầy sấy, quay đầu nhìn hắn, “Đừng… Đừng bắn vào trong…”
“Em không có quyền lựa chọn.” Cừ Chiêu lạnh nhạt nói.
Toàn thân hắn cương cứng, eo thon căng thẳng, căn thịt chôn sâu trong âm huyệt, trứng dái nảy lên, toàn bộ tích trữ giao nộp hết.
…
“Cừ Chiêu, em sẽ không bao giờ chơi nữa.”
Quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Cừ Chiêu ăn no thỏa mãn, rất dễ nói chuyện, hắn bế ngang Tuế Hòa lên trong bộ đồ ngủ bị mở phanh sang hai bên, đi ra khỏi phòng thay đồ, hôn cô đầy sủng nịnh, “Được. Nghe em.”
“Đây là lần cuối cùng.”
*
Cừ Chiêu dựa vào đầu giường, Tuế Hòa nằm ghé trên ngực hắn ngủ thiếp đi, hô hấp nóng rực. Hắn dùng ngón cái vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt âm u, giống con búp bê không có linh hồn nhưng lại đang sống sờ sờ.
Trăm phương nghìn kế không muốn đi ra ngoài, bảo gì cũng làm, ngay cả trò cưỡng gian cũng nghe theo.