Hận Cũng Là Yêu

Chương 5

Trước Sau

break

Đêm mưa hôm đó, thành phố phủ một lớp sương mỏng, ánh đèn đường hắt xuống ướt nhòe như ký ức chưa khô.

Chu Thừa Dạ vừa rời khỏi công ty, xe anh dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Đây là nơi anh từng ghé mỗi chiều, chẳng vì lý do gì rõ ràng — chỉ đơn giản vì có lần, Thẩm Tinh Nhiên từng nói cô thích mùi cà phê ở đây.

Anh không nghĩ tối nay lại gặp lại cô ở chính nơi này.

Thẩm Tinh Nhiên đứng dưới mái hiên, dáng người mảnh khảnh, tóc dài ướt nhẹ vì mưa. Ánh đèn từ biển hiệu phản chiếu lên gương mặt cô, khiến đôi mắt ấy càng trong hơn, xa hơn, như chưa từng thuộc về thế giới của anh.

Họ nhìn nhau. Một giây, hai giây… rồi thời gian như dừng lại.

Cô khẽ cười, nụ cười nhẹ đến mức khiến tim anh run lên.

“Đã lâu không gặp, Chu tổng.”

Anh im lặng. Giọng cô vẫn dịu dàng như năm nào, nhưng trong đó không còn chút ấm áp.

Ngón tay anh siết nhẹ lấy ly cà phê nóng vừa gọi, hơi nước bốc lên che đi ánh nhìn đang dậy sóng.

“Em về từ bao giờ?”

“Vừa sáng nay.” Cô đáp, giọng thản nhiên, như thể họ chỉ là hai người quen cũ tình cờ gặp lại.

“Em trở về để lo nốt một vài chuyện cũ… rồi sẽ đi.”

Anh mím môi, một tia nhói nhẹ vụt qua đáy mắt.

“Chuyện cũ?” Anh nhắc lại, giọng khàn khàn. “Cũ đến mức không đáng để nhắc lại sao?”

Thẩm Tinh Nhiên ngước lên, nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng đáy mắt lại khẽ rung.

“Thứ đã qua… có nhắc cũng chẳng đổi được gì, Chu Thừa Dạ.”

Anh đặt ly xuống bàn, tiếng va chạm khẽ vang trong không khí tĩnh lặng.

“Anh chưa bao giờ nghĩ mọi thứ đã qua.”

Không khí chợt trùng xuống. Ngoài kia, tiếng mưa rơi lộp bộp như gõ nhịp cho một bản nhạc không lời.

Cô tránh ánh nhìn của anh, khẽ nói:

“Anh vẫn không thay đổi.”

“Em cũng vậy.”

Giọng anh trầm, nhưng lần này lại mang theo một nỗi dịu dàng lạ lẫm — thứ dịu dàng khiến cô không dám nhìn lâu.

Chu Thừa Dạ đứng dậy, khoác nhẹ áo vest, bước đến bên cô.

Khoảng cách chỉ còn nửa bước chân, hơi thở của anh lẫn trong hương mưa.

“Lần này em định trốn anh đến bao giờ?”

Thẩm Tinh Nhiên sững lại, tay khẽ run.

Ánh mắt anh tối sâu, giọng nói trầm thấp như một lời hứa, cũng như một lời cảnh báo:

“Anh sẽ không để em biến mất lần nữa.”

Cơn mưa vẫn chưa dứt, từng hạt nước rơi tí tách lên mái hiên cũ.

Thẩm Tinh Nhiên đứng yên, đôi mắt khẽ cụp xuống.

Giọng nói của Chu Thừa Dạ như một sợi dây mảnh, quấn lấy tim cô, siết chặt đến nghẹt thở.

Cô không đáp, chỉ quay đi, bước chậm ra ngoài màn mưa.

Nhưng chỉ kịp đi được vài bước, một chiếc xe đen dừng lại trước cửa quán, cửa kính hạ xuống, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Tinh Nhiên.”

Cô khựng lại. Giọng nói ấy, dù đã nhiều năm, cô vẫn nhận ra ngay.

Người đàn ông bước ra, áo khoác dài, dáng cao gầy, ánh mắt hiền nhưng mệt mỏi — Tạ Minh Hạo.

Không khí giữa ba người lập tức thay đổi.

Chu Thừa Dạ đứng bên khung cửa, đôi mắt anh tối đi, sâu như vực.

Ánh nhìn của anh và Tạ Minh Hạo giao nhau trong thoáng chốc — im lặng, căng thẳng, và ngập mùi thuốc súng.

Tạ Minh Hạo khẽ gật đầu chào, giọng vẫn bình thản:

“Chu tổng, đã lâu không gặp.”

Chu Thừa Dạ nở một nụ cười mỏng, lạnh lẽo.

“Không ngờ anh vẫn còn sống.”

“Nhờ ơn trời.” Tạ Minh Hạo đáp nhẹ, rồi quay sang Thẩm Tinh Nhiên, ánh mắt anh ta dịu xuống:

“Anh nghe nói em trở lại, nên đến đón.”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Cô đứng giữa hai người, cảm nhận rõ từng ánh nhìn đang cố giành lấy mình.

Một bên là quá khứ dịu dàng đã tan thành tro, một bên là tình cảm nặng nề mà cô không dám đối diện.

Chu Thừa Dạ cười khẽ, giọng anh như lưỡi dao mỏng cứa vào không khí:

“Thì ra là người trong bức thư.”

Thẩm Tinh Nhiên sững người, đôi môi khẽ run:

“Anh… anh đọc thư của tôi?”

Ánh mắt anh lướt qua cô, bình thản mà thấu tận lòng:

“Anh đọc tất cả những gì liên quan đến em. Mọi điều.”

Tạ Minh Hạo bước lên, đứng chắn nhẹ trước mặt cô.

“Chu tổng, đừng ép cô ấy nữa. Nhiên không còn là cô gái năm xưa.”

Chu Thừa Dạ nhướng mày, ánh mắt anh khẽ nheo lại, giọng trầm xuống:

“Nhưng tôi vẫn là người đàn ông năm xưa — và tôi chưa từng quên.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi mưa và nỗi u buồn mênh mang.

Thẩm Tinh Nhiên cúi đầu, giọng khẽ như hơi thở:

“Thừa Dạ… mọi chuyện đã qua rồi.”

Anh nhìn cô, nụ cười tắt dần, ánh mắt khẽ nhòe trong làn mưa.

“Em nói dễ dàng thật. Nhưng với anh — mỗi ngày không có em đều là một hình phạt.”

Câu nói ấy khiến tim cô run rẩy.

Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng mưa rơi và ánh nhìn sâu thẳm của người đàn ông mà cô vừa hận vừa yêu.

Tiếng mưa đêm vẫn rơi, phủ lên ba con người một màn sương ẩm lạnh.

Thẩm Tinh Nhiên đứng lặng, đôi tay khẽ siết lấy túi xách. Cô không muốn nghe, không muốn nhớ, nhưng giọng nói của Chu Thừa Dạ vẫn như dao cắt qua từng thớ tim.

Tạ Minh Hạo nhìn cô, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Có lẽ hôm nay nên nói rõ mọi chuyện.”

Chu Thừa Dạ nheo mắt, môi anh nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo.

“Cuối cùng cũng đến lúc anh muốn biện minh sao?”

Tạ Minh Hạo không phản ứng, chỉ đưa cho anh một phong bì cũ, trên góc vẫn còn vết nước mưa loang lổ.

“Thư của mẹ anh, Chu tổng. Người viết nó năm đó chính là bà Chu Vịnh.”

Chu Thừa Dạ thoáng khựng lại, hàng mày anh cau chặt. Anh cầm lấy phong bì, ánh mắt thoáng run khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc.

Bức thư mở ra, giấy đã ngả màu, mùi mực nhạt nhòa.

> ‘Thừa Dạ, nếu con đọc được lá thư này, hãy tha thứ cho người phụ nữ tên Thẩm Nhã Lan. Bà ấy từng cứu mẹ một lần trong quá khứ. Còn con gái bà ấy… là người mẹ nợ một lời hứa.’

Dòng chữ run rẩy như có thể tan ra bất cứ lúc nào. Chu Thừa Dạ im lặng rất lâu, từng hơi thở trở nên nặng nề.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Tinh Nhiên.

“Thẩm Nhã Lan… là mẹ em?”

Cô gật đầu, ánh mắt hơi ướt:

“Phải. Mẹ tôi qua đời sau vụ đó. Tôi rời đi, vì không muốn anh phải gánh thêm quá khứ của gia đình tôi.”

Anh khẽ cười, nụ cười đau đớn đến mức như muốn vỡ vụn.

“Hóa ra, tất cả đều là vì quá khứ.”

Tạ Minh Hạo chen vào, giọng bình tĩnh nhưng khàn đi:

“Cô ấy rời đi vì bị dọa. Có người từng gửi thư, nói rằng nếu còn ở bên anh, họ sẽ khiến công ty anh sụp đổ.”

Chu Thừa Dạ quay phắt sang, ánh mắt tối sầm:

“Là ai?”

“Không rõ.” – Tạ Minh Hạo lắc đầu – “Nhưng lúc đó cô ấy chỉ có hai lựa chọn: rời xa anh hoặc nhìn anh mất hết.”

Tinh Nhiên cúi đầu, giọng cô nghẹn lại:

“Em chỉ muốn anh bình yên… Dù người chịu tổn thương là em.”

Khoảnh khắc ấy, im lặng bao trùm.

Chu Thừa Dạ bước tới, dừng lại trước mặt cô, ngón tay anh khẽ nâng cằm cô lên.

“Vậy còn anh? Ai sẽ bình yên khi em biến mất?”

Cô run lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Trong đáy mắt Chu Thừa Dạ là bao nhiêu năm khắc khoải, hối hận và tình yêu không lời.

Anh nói chậm, giọng khàn như gió đêm:

“Anh đã tìm em suốt bốn năm. Chỉ để hỏi một câu — em có từng yêu anh không?”

Mưa ngoài kia rơi nặng hạt hơn, như đang chờ câu trả lời.

Thẩm Tinh Nhiên nhắm mắt, giọng nhỏ đến mức như hòa vào tiếng mưa:

“Em chưa từng không yêu anh…”

Cơn mưa dần tạnh, để lại mùi đất ẩm ngai ngái.

Thẩm Tinh Nhiên ngẩng lên, ánh mắt mờ đi trong làn sương mỏng.

Câu nói vừa thoát khỏi môi khiến tim Chu Thừa Dạ khẽ chao, nhưng anh vẫn đứng im, chỉ nhìn cô thật lâu, như sợ rằng mọi thứ trước mắt sẽ tan biến nếu anh chớp mắt.

“Tinh Nhiên…” — giọng anh khàn khàn, “nếu đã yêu, sao em lại chọn cách rời đi như thế?”

Cô cười nhẹ, nụ cười không có chút ấm áp.

“Vì khi đó, em không đủ mạnh mẽ để cùng anh chống lại cả thế giới.”

Lời nói ấy khiến tim anh co thắt. Anh hiểu, cô không nói quá. Những năm ấy, mọi thứ quanh anh đều là bão tố, còn cô chỉ là một cánh hoa mỏng manh giữa giông gió.

Anh đưa tay khẽ chạm lên má cô, động tác nhẹ như sợ làm vỡ thứ gì đó quý giá.

“Lần này, anh sẽ không để em đi nữa.”

Cô khẽ lùi lại, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng có gì đó nặng nề.

“Thừa Dạ… có những chuyện, anh không thể bù đắp được đâu.”

Anh mím môi, chuẩn bị nói thì điện thoại trong túi reo lên.

Màn hình hiện một cái tên khiến anh sững lại: Trịnh Tư Lan.

Anh nghe máy, giọng nữ bên kia hối hả:

“Chu tổng, có người đang thu mua cổ phần công ty! Bên đối tác ẩn danh, nhưng em tra được — là người của Tạ thị!”

Căn phòng im bặt. Ánh mắt Chu Thừa Dạ lập tức chuyển hướng sang Tạ Minh Hạo.

Người đàn ông kia chỉ khẽ nhíu mày, không nói gì, nhưng sự im lặng của anh ta lại khiến không khí đặc quánh.

“Anh có thể giải thích?” Chu Thừa Dạ hỏi, giọng thấp và lạnh.

Tạ Minh Hạo khẽ thở ra, ánh nhìn anh ta vẫn bình thản.

“Không phải tôi, nhưng đúng là người của Tạ thị. Là Tạ Mẫn Dao, em gái tôi.”

Cái tên ấy như một nhát dao mảnh, cắt qua bầu không khí mong manh.

Thẩm Tinh Nhiên sững lại, còn Chu Thừa Dạ siết chặt nắm tay.

“Tạ Mẫn Dao?” – giọng anh khàn khàn – “Là người từng bị cha tôi sa thải năm đó?”

“Phải.” – Tạ Minh Hạo đáp, “Và cô ấy chưa bao giờ quên chuyện đó.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tấm rèm khẽ lay.

Thẩm Tinh Nhiên nhìn hai người đàn ông đối diện nhau, cảm giác như quá khứ lại sắp lặp lại — chỉ khác là lần này, không biết ai sẽ là người bị tổn thương nhiều hơn.

Chu Thừa Dạ quay sang cô, giọng anh trầm xuống, dịu mà kiên định:

“Dù có chuyện gì xảy ra, em đừng rời khỏi anh thêm lần nào nữa.”

Thẩm Tinh Nhiên khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có nỗi lo mơ hồ.

Bởi cô biết — cái tên Tạ Mẫn Dao kia, không đơn giản chỉ là kẻ thù thương trường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc