Hận Cũng Là Yêu

Chương 6

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, thành phố chìm trong sương mỏng.

Tầng mây thấp đến mức có thể chạm tay vào, giống như cảm giác nặng trĩu trong lòng Chu Thừa Dạ suốt đêm qua.

Anh gần như không ngủ.

Những lời của Tạ Minh Hạo và ánh nhìn hoang mang của Thẩm Tinh Nhiên cứ luẩn quẩn trong đầu.

Anh đã mất cô một lần, và anh hiểu — nếu lần này buông tay, có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội.

Chu Thừa Dạ đang định đến công ty thì thư ký gọi:

“Chu tổng, có người xin gặp, nói là đại diện của Tạ thị.”

Anh khựng lại.

“Bảo lên.”

Cánh cửa văn phòng bật mở, bước vào là một người phụ nữ mang vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu hãnh.

Bộ vest trắng, mái tóc búi cao gọn gàng, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa sự sắc sảo như lưỡi dao mảnh.

“Tạ Mẫn Dao.” — cô tự giới thiệu, giọng trầm và bình tĩnh.

Chu Thừa Dạ ngẩng đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua môi:

“Thật vinh hạnh. Tôi còn tưởng người của Tạ thị không muốn gặp trực tiếp.”

Cô khẽ nhếch môi:

“Có những việc, nhìn thẳng vào nhau mới biết rõ ai đang che giấu điều gì.”

Không khí trong phòng lập tức đổi khác.

Hai người im lặng vài giây, rồi Tạ Mẫn Dao đặt tập tài liệu lên bàn.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Nếu anh đồng ý ký, công ty anh vẫn sẽ tồn tại. Nếu không… tôi sẽ khiến Chu thị biến mất khỏi giới kinh doanh trong ba tháng.”

Chu Thừa Dạ nhìn cô, ánh mắt anh lạnh và sâu như đáy biển.

“Cô nghĩ tôi sẽ cúi đầu trước lời đe dọa?”

“Không.” — cô đáp, ánh mắt lấp lánh, “Tôi nghĩ anh sẽ làm vì người phụ nữ tên Thẩm Tinh Nhiên.”

Anh sững người, ánh nhìn lập tức sắc như dao.

“Cô muốn nói gì?”

Tạ Mẫn Dao khẽ nghiêng người, nụ cười thoáng qua môi.

“Bốn năm trước, người gửi thư đe dọa cô ta — không phải ai khác. Là tôi.”

Căn phòng chìm trong im lặng.

Chu Thừa Dạ chậm rãi đứng dậy, từng động tác của anh đều mang theo hơi thở nguy hiểm.

“Vì sao?”

“Vì tôi muốn cô ấy rời khỏi anh.” – cô đáp thẳng, không hề tránh né.

“Anh là người Chu gia. Còn cô ta, là người mang nợ máu với cha anh. Tôi chỉ giúp anh tránh sai lầm.”

Anh nhìn cô, giọng khàn lại:

“Không. Cô không giúp tôi, cô hủy tôi.”

Một thoáng im lặng kéo dài.

Tạ Mẫn Dao khẽ nhếch môi:

“Anh sẽ hiểu lý do… sớm thôi. Khi biết cha anh không hề vô tội như anh vẫn nghĩ.”

Câu nói đó rơi xuống, nặng nề như một viên đá chạm mặt nước.

Chu Thừa Dạ sững lại, tim anh khẽ thắt.

Cô quay lưng, giọng nói khẽ vang lên như một lời cảnh báo:

“Đôi khi, sự thật không giết người. Nhưng nó khiến người ta không còn dám yêu.”

Cánh cửa khép lại, để lại anh đứng một mình giữa căn phòng rộng, ánh sáng hắt lên gương mặt lạnh như băng.

Trên bàn, tờ hợp đồng vẫn còn mở, cạnh đó là bức thư của mẹ anh năm xưa — hai mảnh ghép của một bí mật đang chờ được lật mở.

Buổi chiều hôm đó, Thẩm Tinh Nhiên đến công ty Chu thị.

Cô vốn chỉ muốn đưa tài liệu Chu Kỳ Trân nhờ, nhưng khi đi ngang qua phòng họp tầng 27, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên qua khe cửa chưa khép hẳn.

“…anh thật sự nghĩ rằng cha mình bị hãm hại à?”

Là giọng của Tạ Mẫn Dao — lạnh, trầm và đầy thách thức.

Bên trong, Chu Thừa Dạ đáp lại, từng chữ đều mang sức nặng:

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Ý tôi,” Tạ Mẫn Dao dừng lại một chút, “là ông ta đã từng bán đứng người khác để đổi lấy sự sống cho Chu gia.”

Thẩm Tinh Nhiên khựng lại, tim cô như bị ai bóp nghẹt.

Cô không cố tình nghe lén, nhưng hai cái tên “Chu gia” và “bán đứng” khiến cô không thể rời đi.

“Anh nghĩ tại sao Tạ gia lại sụp đổ sau một đêm?” — Tạ Mẫn Dao nói tiếp, giọng cô như lưỡi dao lướt qua mặt gương.

“Không phải vì thị trường. Mà vì chính cha anh đã đưa tài liệu nội bộ cho người khác để đổi lấy hợp đồng cứu Chu thị. Tạ gia khi đó, mất hết.”

Một thoáng im lặng.

Rồi tiếng đập mạnh vang lên — Chu Thừa Dạ giận dữ ném cốc thủy tinh xuống sàn, giọng anh khàn khàn:

“Cô nói dối.”

“Tin hay không tùy anh. Nhưng hãy thử mở két sắt ở thư phòng cũ của cha anh đi.”

Giọng Tạ Mẫn Dao bình thản.

“Có một bản ghi âm. Của cuộc giao dịch năm đó.”

Cánh cửa bật mở — Tạ Mẫn Dao bước ra.

Ánh mắt cô chạm phải Thẩm Tinh Nhiên đang đứng chết lặng nơi hành lang.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người phụ nữ đối diện nhau, không một lời.

Nhưng trong ánh nhìn của Mẫn Dao, Tinh Nhiên thấy rõ một điều — cô ta biết cô đang nghe.

“Thẩm tiểu thư.”

Tạ Mẫn Dao cười nhạt, giọng nhẹ như gió:

“Cô có vẻ rất thích nghe chuyện người khác.”

Tinh Nhiên khẽ run.

“Tôi… tôi không cố ý.”

“Không sao.”

Cô ta khẽ nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi:

“Dù sao, cô cũng nên biết — người đàn ông cô đang ở cạnh, có thể không phải là người đáng để cô tin tưởng.”

Rồi Mẫn Dao rời đi, để lại Tinh Nhiên đứng giữa hành lang dài, nơi ánh đèn phản chiếu hình bóng mờ mịt của cô xuống nền gạch trắng.

Trong đầu cô vang vọng lại lời nói ban nãy:

> “Cha anh đã từng bán đứng người khác để cứu Chu gia.”

Cô bỗng nhớ lại một ký ức cũ, khi mẹ cô — bà Thẩm Uyển — từng nhắc đến “một người đã phản bội” khiến công ty nhà họ sụp đổ.

Khi ấy cô còn nhỏ, không hiểu gì.

Giờ đây, mảnh ghép đó bỗng khớp lại một cách hoàn hảo, đáng sợ.

Tinh Nhiên quay người rời đi, bước chân cô loạng choạng, lòng ngổn ngang.

Nếu những gì Tạ Mẫn Dao nói là thật…

Thì giữa cô và Chu Thừa Dạ, không chỉ có tình yêu.

Mà còn là hận thù được truyền lại từ thế hệ trước.

Đêm buông xuống, tòa nhà Chu thị chỉ còn lại ánh sáng vàng hắt ra từ tầng cao nhất — nơi văn phòng riêng của Chu Thừa Dạ vẫn sáng đèn.

Thẩm Tinh Nhiên ngồi lặng trước bàn làm việc, nhìn tờ giấy trong tay run rẩy.

Cô đã đến thư phòng cũ của cha anh, lén mở két sắt theo lời Tạ Mẫn Dao.

Bên trong, đúng là có một chiếc USB nhỏ màu bạc.

Và trong đó… là bản ghi âm năm ấy.

Giọng nói trong đoạn ghi âm trầm thấp, khàn và quen thuộc:

> “Nếu ông giúp tôi giữ lại Chu thị, tôi sẽ đưa toàn bộ bản thiết kế của Tạ gia cho ông. Chỉ cần một điều kiện — Chu gia không được phá sản.”

Cô nghe đến đó, toàn thân lạnh toát.

Không còn nghi ngờ gì nữa — giọng nói đó là của cha Chu Thừa Dạ.

Tinh Nhiên cắn chặt môi, nước mắt rơi không kiểm soát.

Cô hiểu, điều này nếu để Chu Thừa Dạ biết, sẽ là một vết nứt không thể hàn gắn giữa hai người.

Nhưng nếu giấu… cô sợ bản thân sẽ chìm trong dằn vặt mãi mãi.

Cánh cửa văn phòng bật mở.

Chu Thừa Dạ bước vào, áo vest đen, cà vạt lỏng lẻo, vẻ mệt mỏi pha chút u tối.

“Em còn ở đây?” — giọng anh khàn, nhưng dịu.

Anh bước lại gần, bàn tay đưa ra khẽ chạm vào má cô.

“Làm gì mà khóc đến thế này?”

Tinh Nhiên giật mình, vô thức giấu chiếc USB sau lưng.

“Không… không có gì. Em chỉ… xem tài liệu.”

Chu Thừa Dạ nhìn cô, đôi mắt sâu như muốn soi thấu tâm can người đối diện.

Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, khẽ lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc nữa. Anh sợ nhất là thấy em khóc.”

Lời anh như một vết dao ngọt ngào.

Tinh Nhiên cố nén lại, nhưng trong lòng là cơn bão lớn.

Anh kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp sát tai:

“Em biết không, anh đã từng nghĩ, nếu có một người khiến anh muốn dừng lại, thì đó chỉ có thể là em.”

Cô siết chặt bàn tay đang cầm USB, cảm giác như cả thế giới sụp xuống.

Người đàn ông này yêu cô, thật lòng.

Nhưng cha anh — chính là người đã khiến gia đình cô mất tất cả.

Trong khoảnh khắc ấy, cửa kính phản chiếu hai hình bóng — một người ôm chặt, một người nước mắt lăn dài.

Một tình yêu quá đẹp… nhưng được xây trên một nền tảng của tội lỗi.

Từ ngoài hành lang, Chu Kỳ Trân đứng lặng.

Cô đã thấy hết — thấy Tinh Nhiên lấy thứ gì đó từ thư phòng, thấy cách cô giấu nó sau lưng khi anh trai bước vào.

Ánh mắt Chu Kỳ Trân dần tối lại.

Cô khẽ thì thầm, giọng gần như không có cảm xúc:

> “Thẩm Tinh Nhiên… rốt cuộc chị đang giấu anh tôi điều gì?”

Hai ngày sau, Chu Kỳ Trân vẫn chưa quên được khoảnh khắc đêm hôm đó.

Hình ảnh Thẩm Tinh Nhiên giấu vật gì đó sau lưng, cùng gương mặt hoảng loạn khi thấy anh trai, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô là người tinh tế, không dễ tin người khác, nhất là những người đến gần Chu Thừa Dạ.

Vì hơn ai hết, cô biết anh trai mình — người lạnh lùng, lý trí ấy — chỉ có một điểm yếu duy nhất: tình cảm.

Sáng sớm, Kỳ Trân đến phòng trợ lý riêng.

“Giúp tôi điều tra tất cả thông tin về Thẩm Tinh Nhiên. Học ở đâu, từng làm ở đâu, người thân là ai… tất cả.”

Giọng cô lạnh như gió đông, không cho phép phản đối.

Trợ lý ngập ngừng:

“Nhưng… cô ấy là người của Chu tổng—”

“Càng là người của anh tôi,” Kỳ Trân ngắt lời, “tôi càng cần biết rõ.”

Một ngày sau, tập hồ sơ dày được đặt lên bàn cô.

Nhưng điều khiến Kỳ Trân sửng sốt không phải là phần lý lịch bình thường, mà là một trang bị gấp riêng — có con dấu mờ của Cục tư pháp.

Cô mở ra.

Dòng đầu tiên khiến tim cô siết chặt:

> “Thân phụ: Thẩm Minh Châu — nguyên phó giám đốc Tạ thị.”

“Thân mẫu: Thẩm Uyển — trưởng phòng tài chính Tạ thị.”

Tạ thị?

Cô đọc lại lần nữa, lòng rối bời.

Không thể nào… Tạ thị chính là tập đoàn từng sụp đổ vì vụ rò rỉ tài liệu năm đó — cũng chính là vụ việc khiến cha cô và Chu Thừa Dạ mang tiếng “cướp trắng” hợp đồng.

Kỳ Trân khẽ nắm chặt mép bàn, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

> “Thẩm Tinh Nhiên… cô tiếp cận anh tôi là vì tình yêu, hay vì hận thù?”

Buổi chiều, cô đến gặp Tạ Mẫn Dao.

Cuộc hẹn diễn ra ở một quán cà phê yên tĩnh, tường kính, tiếng nhạc nền trầm nhẹ.

Tạ Mẫn Dao ngồi sẵn, môi tô son đỏ sẫm, dáng ngồi tao nhã mà đầy uy hiếp.

“Chu tiểu thư, cô đến vì chuyện Thẩm Tinh Nhiên sao?” — giọng cô ta thản nhiên, như đã đoán trước.

Kỳ Trân siết chặt ly cà phê trong tay.

“Cô biết cô ấy là người của Tạ gia?”

Mẫn Dao khẽ cười, không phủ nhận:

“Không chỉ biết. Còn là tôi giúp cô ấy tiếp cận Chu Thừa Dạ.”

Không khí như đông cứng.

Kỳ Trân đứng bật dậy, giọng lạnh buốt:

“Cô nói gì?”

“Cô ấy vốn không định làm hại anh cô đâu,” — Mẫn Dao nói chậm rãi, “nhưng khi biết sự thật về cái chết của cha mẹ, cô ấy đã thay đổi. Có những vết thương không thể lành bằng tình yêu.”

Ánh mắt Kỳ Trân trở nên sắc lạnh.

“Cô đang muốn lợi dụng cô ấy để phá Chu gia, đúng không?”

Tạ Mẫn Dao chỉ nhún vai:

“Tôi không cần phải phá. Tự họ sẽ sụp thôi — khi sự thật được phơi bày.”

Kỳ Trân bước đi, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô.

Cô biết, kể từ giây phút này, giữa tình yêu và lòng trung thành, cô buộc phải chọn.

Cô sẽ bảo vệ anh trai mình, dù phải đối đầu với người anh yêu nhất.

Buổi chiều, ánh nắng cuối ngày len qua tấm rèm mỏng, phủ lên phòng trà tầng hai của biệt thự Chu gia một lớp ánh sáng dịu vàng.

Chu Kỳ Trân tự tay rót trà, động tác chậm rãi, tao nhã như mọi khi, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu nét sắc lạnh khó nhận ra.

Thẩm Tinh Nhiên ngồi đối diện, hơi ngại ngùng.

Kỳ Trân hiếm khi chủ động mời cô đến nhà riêng, càng hiếm khi tự tay pha trà.

“Nghe nói dạo này chị hay đến công ty giúp anh trai tôi xử lý hồ sơ.”

Kỳ Trân khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến Tinh Nhiên thấy lòng chùng xuống.

“Vâng,” cô đáp nhỏ, “chỉ là giúp anh ấy chút việc thôi. Anh ấy bận quá.”

Kỳ Trân đặt ly trà xuống, ngón tay khẽ gõ lên bàn.

“Chị và anh tôi… quen nhau cũng được mấy tháng rồi nhỉ?”

“Gần nửa năm,” Tinh Nhiên đáp, mắt hơi cụp xuống.

Cô gái họ Chu khẽ gật đầu, ánh nhìn như vô tình lướt qua khuôn mặt người đối diện.

“Nửa năm, nhanh thật. Anh tôi không dễ tin ai. Nhưng chị thì khác, khiến anh ấy thay đổi rất nhiều.”

Giọng nói ấy vừa như lời khen, vừa như một mũi kim ẩn giấu.

Tinh Nhiên khẽ mỉm cười, cố giữ tự nhiên.

“Anh ấy chỉ… cần có người ở bên cạnh.”

Kỳ Trân rót thêm trà, hương lài thoang thoảng lan ra giữa không gian yên tĩnh.

“Chị Tinh Nhiên, tôi có thể hỏi thật một câu được không?”

“Vâng, chị cứ hỏi.”

“Chị đến bên anh tôi… là vì yêu, hay còn vì điều gì khác?”

Không gian như đóng băng.

Tinh Nhiên khẽ giật mình, đôi tay đặt trên đùi khẽ siết lại.

Cô ngẩng lên, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Ý chị là gì?”

Kỳ Trân vẫn cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.

“Không có ý gì cả. Chỉ là, tôi từng nghe… Tạ thị và Thẩm gia có quan hệ khá phức tạp với Chu gia. Chị mang họ Thẩm, nên tôi lo thôi.”

Trái tim Tinh Nhiên đập mạnh, tim cô như bị bóp nghẹt.

Cô cố gắng tìm lời:

“Chuyện giữa cha mẹ đời trước… em không biết rõ. Nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện khác, ngoài anh ấy.”

Kỳ Trân nhìn thẳng vào mắt cô — cái nhìn sâu, dài, tựa như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng bị.

Rồi cô khẽ gật đầu, mỉm cười nhạt:

“Hy vọng vậy. Anh tôi đã chịu nhiều áp lực rồi, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương thêm lần nữa.”

Tinh Nhiên chỉ im lặng, đôi bàn tay đan vào nhau dưới bàn để che đi sự run rẩy.

Cô biết, Kỳ Trân đã nghi ngờ.

Và sớm muộn gì, cô cũng sẽ bị lộ.

Khi cô rời đi, Kỳ Trân vẫn ngồi yên, mắt nhìn theo dáng người kia khuất dần sau bậc cầu thang.

Ánh mắt cô sắc lạnh, giọng khẽ như gió thoảng:

> “Nếu chị thật sự yêu anh tôi, hãy chứng minh.

Còn nếu không… tôi sẽ là người đầu tiên khiến chị rời khỏi anh ấy.”

---

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc