Bên ngoài, xe cảnh sát hú còi rền vang.
Kỳ Trân chạy đến, người ướt sũng trong mưa, nhìn cảnh tượng trước mặt mà nghẹn lại không nói được lời nào.
Thẩm Tinh Nhiên nắm chặt lấy tay Chu Thừa Dạ, nước mắt hòa lẫn mưa, run rẩy nói khẽ:
> “Đừng đi… đừng bỏ em.”
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại, thì thầm bên tai cô:
> “Anh chưa bao giờ muốn rời khỏi em. Chỉ là… bây giờ, anh không thể chọn.”
Đèn xanh đỏ nhấp nháy, tiếng mưa nặng nề như xé lòng.
Giữa tất cả, anh vẫn nhìn cô — bằng ánh mắt vừa yêu, vừa hối hận đến tận cùng.
Bầu trời sáng xám xịt, sương sớm giăng kín trụ sở cảnh sát trung tâm.
Trong căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo, Chu Thừa Dạ ngồi im, cổ tay bị còng, ánh mắt thản nhiên như thể chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Trên bàn, tập hồ sơ đẫm nước mưa được niêm phong, một cảnh sát đặt trước mặt anh:
> “Anh Chu, anh nhận là người bóp cò?”
Anh ngẩng lên, giọng trầm khàn:
> “Phải.”
> “Lý do?”
> “Hắn đe dọa người phụ nữ tôi yêu.”
Câu nói ấy vang lên, ngắn gọn nhưng khiến cả căn phòng im lặng.
Không còn vẻ lạnh lùng của doanh nhân, không còn dáng kiêu ngạo của người đàn ông quyền lực, chỉ còn một Chu Thừa Dạ bình thản, cam chịu — như thể mọi điều anh làm đều đã định trước.
---
Ngoài cửa kính, Thẩm Tinh Nhiên đứng đó, hai tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu.
Kỳ Trân ở bên cạnh, mặt trắng bệch, đôi mắt hoe đỏ.
> “Chúng ta không thể để anh ấy nhận tội như vậy.”
“Tôi biết.” Tinh Nhiên run rẩy. “Nhưng không có bằng chứng, họ sẽ giam anh ấy mãi.”
Kỳ Trân cắn môi, rút từ túi áo ra một chiếc USB bị xước mép.
> “Tôi lấy được cái này từ hồ sơ của Tạ Kỳ Minh… lúc anh ấy chưa kịp nộp cho cảnh sát.”
> “Bên trong là gì?”
> “Camera bí mật ở biệt thự. Tôi chưa dám mở.”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng lao đến quán cà phê gần đó, bật máy tính lên.
Màn hình sáng lên — đoạn video hiện ra cảnh Tạ Kỳ Minh cầm súng, miệng cười méo mó.
> “Nếu tao không sống được, thì mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu, Chu Thừa Dạ!”
Một bóng người khác xuất hiện phía sau hắn, bị che nửa mặt, ra tay giật khẩu súng, bóp cò.
Tạ Kỳ Minh ngã xuống.
Máu văng lên áo của Chu Thừa Dạ.
Hình ảnh mờ đi, rồi dừng lại.
Kỳ Trân sững sờ, giọng nghẹn lại:
> “Anh trai tôi không phải là người bóp cò.”
Tinh Nhiên run bần bật, mắt ươn ướt:
> “Người kia là ai?!”
Cô tua chậm lại, chỉnh sáng hình ảnh.
Gương mặt kẻ đứng sau hiện rõ — nửa dưới khuôn mặt lộ ra vết sẹo cũ, ánh mắt lạnh như băng.
Một khuôn mặt mà cả hai đều quen thuộc.
> “Trời ơi…” Kỳ Trân thì thào. “Là… quản lý cũ của ba anh ấy, Lâm Duẫn.”
Cả hai nhìn nhau, không ai nói được lời nào.
---
Đêm đó, tại phòng tạm giam, Chu Thừa Dạ ngẩng đầu khi cánh cửa mở ra.
Thẩm Tinh Nhiên bước vào, ánh mắt kiên định.
> “Anh không cần gánh tội thay nữa.”
“Em đang nói gì vậy?”
“Chúng em có bằng chứng. Là Lâm Duẫn. Hắn giết Tạ Kỳ Minh, rồi dựng hiện trường giả.”
Anh sững người, trong mắt lóe lên tia sáng.
> “Lâm Duẫn? Không thể nào…”
> “Anh ấy còn sống, và hắn đang tìm thứ gì đó trong hồ sơ cũ của cha anh.”
Anh đứng bật dậy, giọng đầy dằn xé:
> “Tinh Nhiên, em phải đi khỏi đây. Hắn không chỉ muốn giết anh đâu — hắn muốn xóa sạch tất cả những gì nhà họ Chu để lại.”
Cô nắm chặt tay anh, lắc đầu:
> “Em không đi. Nếu anh đối đầu với hắn, em sẽ đi cùng.”
Họ nhìn nhau, ánh sáng mờ hắt qua song sắt, chiếu lên đôi mắt cả hai — một người mang theo hối hận, một người mang theo dũng cảm.
> “Anh đã hận em ba năm,” anh khẽ nói, “nhưng có lẽ cả đời này, anh chỉ biết yêu em.”
Tinh Nhiên cười, nước mắt rơi như sương:
> “Thì cứ yêu đi. Rồi cùng nhau kết thúc tất cả.”
---
Bên ngoài, Kỳ Trân đứng dựa tường, tay cầm USB, môi mím chặt.
Cô quay đầu lại, thấy một bóng người mặc áo khoác đen đang quan sát từ xa, sau đó nhanh chóng biến mất vào hành lang.
Cô siết chặt tay.
> “Lâm Duẫn… hóa ra, trò chơi mới chỉ bắt đầu.”
Bóng Đêm Trong Căn Biệt Thự Cũ
Trời khuya, gió thổi hun hút qua rặng cây quanh biệt thự bỏ hoang.
Kỳ Trân đứng trước cổng sắt rỉ sét, chiếc đèn pin trong tay run nhẹ.
Cô hít sâu, đẩy cửa bước vào — mùi ẩm mốc và cũ kỹ phả ra, lạnh buốt đến gai người.
Sàn nhà phủ bụi, nhưng lạ lùng thay, vài dấu chân vẫn còn mới.
Ai đó đã từng vào đây không lâu trước cô.
Cô đi dọc hành lang, bức tường treo đầy ảnh cũ — hình cha của Chu Thừa Dạ, nụ cười hiền lành trong bộ vest tối.
Nhưng phía sau một khung ảnh hơi lệch, cô phát hiện khe hở nhỏ.
Khi đẩy nhẹ, bức tường xoay mở ra, lộ một cầu thang sắt đi xuống tầng hầm.
Ánh đèn pin chiếu xuống — một căn phòng kín, bên trong là dãy tủ hồ sơ được niêm phong kỹ lưỡng, có dấu niêm của Tập đoàn Tạ Hưng.
Trên mặt bàn gỗ, một tập hồ sơ mở sẵn, có ghi tiêu đề:
> “Dự án Song Hưng – Hợp đồng bảo mật giữa Chu Gia và Tạ Gia.”
Cô lật nhanh các trang, tim đập mạnh.
Bản hợp đồng ghi rõ: cha của Chu Thừa Dạ và cha của Tạ Kỳ Minh từng hợp tác sản xuất lô hàng quốc phòng, nhưng bị rò rỉ — khiến nhiều người thiệt mạng.
Để giữ bí mật, họ dàn dựng một vụ tai nạn để che giấu toàn bộ.
Và người biết chuyện... chính là Lâm Duẫn.
Một tiếng động vang lên sau lưng.
Cô quay lại — ánh sáng đèn pin chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Duẫn.
> “Tôi biết cô sẽ đến.”
“Tại sao anh làm thế?”
“Vì sự thật đáng ra phải bị chôn vùi. Nhưng các người lại muốn đào nó lên.”
Hắn tiến lại, rút súng từ thắt lưng.
> “Cô là người thông minh, Kỳ Trân. Đừng dính vào chuyện của người lớn.”
Cô lùi lại, giọng run nhưng kiên định:
> “Nếu anh thật sự muốn giấu, thì vì sao còn để lại manh mối? Hay anh cũng muốn ai đó biết?”
Lâm Duẫn im lặng vài giây, rồi khẽ cười:
> “Cô đúng là em gái của Chu Thừa Dạ. Gan lắm.”
Tiếng súng nổ vang —
---
Song song: Chu Thừa Dạ & Tinh Nhiên
Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, Chu Thừa Dạ bước ra khỏi trụ sở cảnh sát.
Anh vừa được tạm thả vì xuất hiện bằng chứng ngoại phạm, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Trời vẫn mưa lất phất. Tinh Nhiên cầm ô đứng đợi, lặng lẽ nhìn anh.
> “Em đã nói rồi, anh không có tội.”
“Tội hay không, anh vẫn mất ba năm để hận người không đáng hận.”
Cô im lặng, đôi mắt ươn ướt, rồi khẽ nắm tay anh:
> “Vậy dùng phần đời còn lại để yêu đi, được không?”
Anh khẽ siết tay cô, ánh nhìn dịu lại.
> “Nếu còn cơ hội…”
Chưa kịp nói hết câu, điện thoại Kỳ Trân gọi đến.
Màn hình chỉ hiện một giây — rồi tắt ngúm, kèm theo tiếng kim loại va đập chói tai.
> “Là Kỳ Trân.”
“Anh, có chuyện rồi sao?”
Chu Thừa Dạ không trả lời. Anh lập tức khởi động xe, lao đi giữa đêm mưa.
Tinh Nhiên ngồi bên, tim đập loạn.
---
Khi họ đến biệt thự, cửa mở toang, ánh đèn trong tầng hầm lập lòe.
Kỳ Trân nằm trên sàn, vai trầy xước, vẫn cố nắm chặt tập hồ sơ trong tay.
Chu Thừa Dạ đỡ cô dậy, giọng nghẹn:
> “Kỳ Trân! Em sao rồi?!”
Cô ho khẽ, mắt nhìn về phía cuối phòng.
> “Anh… anh ta còn sống… hắn lấy đi phần cuối của hợp đồng…”
Tinh Nhiên cúi xuống nhặt tờ giấy rơi vãi.
Một dòng chữ viết nguệch ngoạc khiến cô nghẹn thở:
> “Tôi chỉ làm theo lệnh. Người ra lệnh là bà Chu Uyển.”
Không ai nói nên lời.
Chu Uyển — mẹ của Chu Thừa Dạ. Người mà anh luôn tin rằng đã chết từ mười lăm năm trước.
Kỳ Trân run rẩy thì thào:
> “Anh… mẹ vẫn còn sống.”
Chu Thừa Dạ chết lặng.
Tờ giấy rơi khỏi tay anh, bay theo luồng gió lạnh.
thư Chu Thừa Dạ tìm thấy không phải do Thẩm Tinh Nhiên viết, mà là của một người đàn ông khác.
Nét chữ ấy lạ mà quen, từng dòng lại như mang theo nỗi đau bị kìm nén suốt bao năm.
> “Tinh Nhiên, nếu có kiếp sau, anh chỉ mong em đừng gặp lại người ấy. Người khiến em tổn thương, anh sẽ thay em hận thay em đau.”
Chu Thừa Dạ siết chặt tờ giấy, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Anh không biết nên cười hay nên giận.
Người ấy… là ai?
Một người đàn ông từng ở bên cô? Hay chỉ là ảo tưởng trong lòng anh — rằng cô chưa bao giờ yêu anh thật lòng?
Tiếng gió ngoài cửa sổ cuốn theo mùi mưa ẩm, nặng nề như cảm xúc đang cuộn trào trong ngực anh.
Anh nhớ lại ánh mắt cô năm mười bảy tuổi — trong veo, yếu ớt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi khiến anh không thể quên.
Cô là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm anh từng sống, thế mà anh lại là người đầu tiên khiến ánh sáng ấy vụt tắt.
Anh gấp lá thư lại, giấu vào ngăn kéo.
Nhưng đêm đó, Chu Thừa Dạ không ngủ nổi.
Mỗi khi nhắm mắt, anh lại thấy hình bóng Thẩm Tinh Nhiên quay lưng đi trong cơn mưa — đôi vai nhỏ bé run rẩy, nhưng không một lần ngoảnh lại.
Đến khi bình minh lên, Chu Thừa Dạ gọi cho Chu Kỳ Trân.
Giọng anh khàn, trầm thấp như cơn gió xé qua bầu trời mùa đông:
“Giúp anh tìm xem người trong bức thư là ai. Bắt đầu từ mười năm trước.”
Ở đầu dây bên kia, Chu Kỳ Trân sững người.
“Anh… định làm gì?”
“Không biết.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt mỏi mệt mà sâu như vực thẳm.
“Chỉ biết nếu cô ấy từng vì ai đó mà rơi nước mắt… thì anh phải biết người đó là ai.”
Giây phút ấy, Chu Kỳ Trân nhận ra — người anh trai lạnh lùng, từng xem mọi thứ ngoài công việc là vô nghĩa, đã thật sự động lòng.
Nhưng tình yêu ấy, khi khởi đầu từ hận thù… thì kết cục sẽ đi về đâu?
Buổi chiều hôm ấy, văn phòng của Chu Thừa Dạ ngập trong ánh nắng vàng yếu ớt xuyên qua khung cửa kính.
Chu Kỳ Trân bước vào, tay cầm một tập hồ sơ dày. Khuôn mặt cô gái mười bảy tuổi vẫn còn nét hồn nhiên, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Anh, em tìm được rồi.”
Chu Thừa Dạ ngẩng đầu, ánh nhìn sắc bén của anh dừng lại trên xấp giấy đã cũ.
“Là gì?”
Kỳ Trân nuốt khan, giọng nhỏ đi:
“Người trong bức thư… là Tạ Minh Hạo. Anh ta từng học chung trường với chị Thẩm, sau đó đi du học. Nhưng trước khi đi, anh ta bị tai nạn, mất liên lạc suốt tám năm nay. Không ai biết sống chết ra sao.”
Tên đó vừa thốt ra, căn phòng im phăng phắc.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên nghe như đếm từng giây đè nặng trong không khí.
Chu Thừa Dạ tựa người ra sau ghế, ánh mắt sâu như mực.
Tạ Minh Hạo — một cái tên chưa từng xuất hiện trong trí nhớ anh, vậy mà chỉ cần nghe thôi, tim anh đã như bị bóp nghẹt.
Kỳ Trân nhìn anh, chần chừ rồi khẽ nói tiếp:
“Còn nữa, em tìm thấy vài tấm hình cũ trong hồ sơ trường. Năm mười bảy tuổi, chị Thẩm từng là tình nguyện viên chăm sóc cho bệnh nhân trong trại phục hồi tâm lý. Người được cô ấy chăm sóc… chính là Tạ Minh Hạo.”
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Chu Thừa Dạ.
Anh chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe tấp nập bên dưới.
“Ra là vậy…” – giọng anh trầm, khàn đến khô cứng – “Thì ra cô ấy từng có người như thế trong lòng.”
Kỳ Trân siết chặt tay:
“Anh, chị Thẩm đâu có lỗi gì đâu. Anh đừng—”
Chu Thừa Dạ quay lại, ánh mắt anh khiến Kỳ Trân sợ đến mức phải nín bặt.
Nhưng chỉ vài giây sau, giọng anh lại mềm đi, như gió thoảng qua buổi hoàng hôn.
“Anh không trách. Chỉ là... muốn biết, rốt cuộc cô ấy đã quên được người đó chưa.”
Kỳ Trân nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bởi trong đôi mắt anh trai, không còn là sự giận dữ nữa — mà là nỗi đau lặng lẽ, sâu sắc đến mức không thể thốt thành lời.
---
Tối hôm đó, Chu Thừa Dạ ngồi một mình trong căn phòng làm việc.
Ngọn đèn vàng hắt x
uống, bóng anh đổ dài trên sàn đá lạnh.
Trên bàn, lá thư vẫn nằm yên, góc giấy bị tay anh vuốt đến nhăn nhúm.
> “Tinh Nhiên…”
Anh khẽ lẩm bẩm cái tên ấy như một lời cầu nguyện,
“…rốt cuộc trong lòng em, anh là ai?”
Ngoài kia, gió đêm thổi qua ô cửa sổ, mang theo tiếng mưa lất phất.
Cũng là đêm ấy — Thẩm Tinh Nhiên trở về thành phố.
---
---
---