Buổi tối, văn phòng Chu Thị chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt.
Cả tòa nhà đã tắt đèn, chỉ còn tầng 28 vẫn sáng.
Chu Thừa Dạ ngồi lặng bên cửa sổ, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay, khói thuốc vấn vít trong không gian.
Điện thoại đổ chuông.
Là Lâm Thành gọi đến, giọng khẽ thấp:
> “Anh Chu, có người muốn gặp anh. Nói rằng có chuyện về Thẩm tiểu thư.”
Một giây im lặng.
Rồi giọng anh vang lên trầm thấp:
> “Đưa lên.”
Vài phút sau, cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông khoảng ba mươi, dáng gầy, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng bước vào.
Anh ta đứng khựng lại trước khí thế lạnh lẽo của Chu Thừa Dạ, khẽ cúi đầu:
> “Tôi là Lý Trác Dương. Trước đây từng làm việc cho Tạ Hưng.”
Ánh mắt Chu Thừa Dạ lướt qua, sắc bén như dao:
> “Nói đi.”
Lý Trác Dương hít sâu một hơi, lấy trong túi ra một USB nhỏ:
> “Trong này là bản ghi âm cuộc nói chuyện giữa ông Tạ Kỳ Minh và Thẩm tiểu thư ba năm trước.
Tôi vô tình nghe được, nhưng khi ấy… tôi không dám công khai.”
Chu Thừa Dạ siết chặt tay, từng cơ trên gương mặt căng ra.
> “Tại sao bây giờ mới nói?”
> “Vì Thẩm tiểu thư sắp rời Giang Thành. Cô ấy bị ép ký một bản hợp đồng… ràng buộc không được tiết lộ chuyện cũ.
Nếu không, bệnh viện nơi mẹ cô đang điều trị sẽ mất tài trợ.
Tôi không thể im lặng thêm nữa.”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Chu Thừa Dạ đứng bật dậy, giọng anh trầm đến đáng sợ:
> “Anh đang nói rằng, ba năm trước… cô ấy rời bỏ tôi là bị ép?”
Lý Trác Dương gật đầu, rút điện thoại ra, bật đoạn ghi âm.
Giọng nữ run run vang lên trong không gian im lặng:
> “Tạ tổng, tôi không thể làm vậy. Anh muốn gì ở tôi?”
Giọng đàn ông kia đáp lại, nhàn nhạt nhưng mang theo mỉa mai:
> “Tôi chỉ muốn cô rời khỏi Chu Thừa Dạ. Cô biết anh ta đang đứng trước cuộc chiến thương trường. Một mối quan hệ với cô sẽ khiến anh ta sụp đổ.
Rời đi đi, Thẩm tiểu thư. Nếu cô còn quan tâm đến người đó, thì biến mất đi.”
Giọng cô gái nghẹn lại:
> “Nếu tôi đi, anh có buông tha anh ấy không?”
> “Tôi hứa. Nhưng nếu cô không đi… tôi sẽ hủy bệnh viện của mẹ cô, và công ty của anh ta cũng chẳng sống nổi.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Rồi giọng Thẩm Tinh Nhiên khẽ vang lên — mệt mỏi, tuyệt vọng, và buông xuôi:
> “Được. Tôi đi.”
Tiếng bước chân xa dần. Cuộc ghi âm kết thúc.
Chu Thừa Dạ ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đỏ ngầu.
USB rơi khỏi tay anh, lăn trên sàn.
Căn phòng chỉ còn lại hơi thở nặng nề, và tiếng mưa ngoài cửa kính.
Một lúc lâu sau, anh khẽ cười, nụ cười run rẩy như lưỡi dao cứa ngược vào tim:
> “Ba năm trước, tôi tự tay đẩy cô ấy vào tuyệt vọng… chỉ vì một tấm ảnh giả, một lời nói dối.”
Anh đứng dậy, giọng khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm như vực:
> “Cảm ơn anh, Lý Trác Dương.”
Người đàn ông kia cúi đầu, vừa quay đi, vừa nghe thấy giọng nói ấy vang lên lần nữa — trầm thấp, sắc lạnh, mang theo sự quyết tuyệt đáng sợ:
> “Tạ Kỳ Minh… từ giờ, tôi sẽ khiến anh trả lại từng thứ một.
Và tôi sẽ đích thân đưa cô ấy về.”
Khi Cơn Bão Trở Lại
Ba ngày sau.
Giang Thành dậy sóng tin tức:
Tập đoàn Tạ Hưng bị điều tra về hành vi thao túng cổ phần, chứng khoán sụt mạnh, Tạ Kỳ Minh biến mất khỏi công ty.
Không ai biết ai đứng sau đợt phản công này.
Chỉ có vài người trong giới thương trường thì thầm:
“Chu Thừa Dạ đã trở lại.”
---
Trong căn phòng kính tầng 32 của tòa nhà Tạ Hưng, Thẩm Tinh Nhiên đứng lặng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa dày đặc trút xuống thành phố.
Cô mặc sơ mi trắng, tóc buộc gọn, ánh mắt lặng lẽ — nhưng trong lòng, có điều gì đó đang cuộn lên.
Từ khi Tạ Kỳ Minh rời khỏi Giang Thành, mọi thứ quanh cô trở nên khác thường.
Nhân viên cũ thì thầm, các dự án bị tạm dừng, còn hộp thư cá nhân của cô — xuất hiện liên tiếp những thư rỗng, chỉ ghi duy nhất một dòng:
> “Anh đang ở gần em.”
Ban đầu cô tưởng là nhầm.
Nhưng hôm nay, khi xe riêng của công ty đột ngột dừng lại trước tòa nhà Chu Thị để tránh mưa, tim cô như ngừng đập.
Bảng tên trên tòa nhà sáng rõ giữa cơn bão.
Hai chữ “Chu Thị” khiến tay cô run lên không kiểm soát.
Ba năm.
Ba năm trốn chạy khỏi anh, trốn khỏi ký ức, khỏi ánh mắt từng khiến cô vừa yêu vừa sợ.
Cửa phòng bật mở.
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
> “Thẩm tiểu thư, có người muốn gặp cô. Anh ta nói… là người cũ.”
Cô quay lại, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trước khi cô kịp nói gì, cửa thang máy mở ra —
và anh bước vào.
Chu Thừa Dạ đứng đó, áo sơ mi đen, ánh mắt sâu như biển đêm.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ba năm xa cách, nhưng khoảnh khắc ấy, tất cả như chưa từng trôi qua.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, giọng khẽ run:
> “Anh đến đây làm gì?”
Anh bước chậm lại, từng bước một, cho đến khi chỉ còn cách cô vài mét.
Giọng anh trầm thấp, lạnh lẽo mà ẩn dưới là sự kiềm nén:
> “Để hỏi em… tại sao lại im lặng suốt ba năm?”
Cô cười nhạt, ánh mắt né tránh:
> “Anh còn muốn nghe lý do sao? Mọi chuyện đã qua rồi.”
Anh cúi người, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm đến đáng sợ:
> “Đừng nói dối nữa.
Anh biết tất cả rồi, Tinh Nhiên. Về bức ảnh, về bản hợp đồng, về mẹ em… về cả Tạ Kỳ Minh.”
Cô khựng lại, bàn tay nắm chặt mép bàn, sắc mặt tái đi.
> “Anh… điều tra em?”
> “Không.” – giọng anh khàn đặc – “Anh chỉ đang tìm lại người mà anh đã đánh mất.”
Không gian im lặng.
Chỉ có tiếng mưa đập lên khung cửa kính.
Cô cắn môi, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
> “Anh không nên tìm em nữa.
Mọi thứ giữa chúng ta, kết thúc rồi.”
Anh mỉm cười, nụ cười đau như vỡ nát:
> “Em có thể quên, nhưng anh thì không.
Ba năm qua, mỗi lần anh hận em, anh đều tự hỏi: nếu hận mà vẫn nhớ, thì gọi là gì?”
Cô nhìn anh, nước mắt rơi xuống, run rẩy đáp:
> “Là yêu, Thừa Dạ… nhưng yêu cũng không cứu được chúng ta.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ tiến lại, đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô.
> “Vậy anh sẽ yêu lại em — bằng cách khiến tất cả những kẻ đã khiến em tổn thương phải trả giá.”
Ngoài kia, sấm rền.
Cơn bão lớn tràn qua thành phố, cuốn theo hơi lạnh và mùi đất ẩm.
Trong căn phòng ấy, hai người nhìn nhau — một ánh mắt hối hận, một ánh mắt day dứt —
và giữa họ, hận cùng yêu hòa làm một.
Đêm Không Còn Lối Thoát
Sau buổi gặp ấy, trời Giang Thành vẫn chưa ngớt mưa.
Chu Thừa Dạ đứng bên khung cửa sổ, điếu thuốc giữa tay cháy dở, ánh đèn thành phố hắt lên gương mặt anh những đường nét lạnh đến mức không ai dám lại gần.
Ba năm qua, anh tưởng mình có thể quên, nhưng chỉ một ánh nhìn của cô đã khiến mọi thứ sụp đổ.
Lá thư anh tìm thấy trong căn biệt thự cũ vẫn nằm trong ngăn bàn — bức thư viết cho mẹ anh, nét chữ thanh mảnh của cô gái năm mười bảy tuổi.
> “Dì Chu, xin hãy tin cháu. Cháu chưa từng phản bội anh ấy.
Nhưng nếu một ngày cháu rời đi, là để bảo vệ anh Thừa Dạ khỏi thứ mà Tạ Kỳ Minh đang nắm giữ.”
Anh đã đọc đi đọc lại câu đó hàng chục lần.
Mỗi lần đọc, trái tim như bị bóp nghẹt — bởi vì anh hiểu, người con gái mà anh từng đẩy ra, thật ra vẫn đang âm thầm che chở anh.
---