Đêm hôm đó, khu nhà Chu Thừa Dạ tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh sáng mờ hắt ra từ phòng làm việc tầng hai.
Kỳ Trân nằm trên ghế sofa trong phòng khách, trên tay cầm cuốn sổ ảnh cũ mà cô tìm thấy trong ngăn tủ gỗ.
Cô chỉ định tìm vài tấm hình thời thơ ấu… nhưng khi lật đến trang cuối, tấm ảnh rơi ra khiến cô sững lại.
Đó là bức ảnh chụp anh hai cô và Thẩm Tinh Nhiên — chụp trong vườn hoa của biệt thự cũ, ánh nắng rọi qua tán lá, cô gái trong ảnh cười nghiêng đầu, còn anh thì đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người nhìn thấy cũng phải lặng đi.
Bên cạnh tấm ảnh ấy, có một phong thư gấp gọn, nét chữ quen thuộc của Thẩm Tinh Nhiên.
Phong thư chưa bao giờ được gửi đi.
Kỳ Trân nhìn quanh, rồi nhẹ nhàng mở ra.
Nét chữ mềm mại, nhưng từng dòng đều như khắc nỗi đau:
> “Thừa Dạ, khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã đi rất xa.
Em không muốn rời khỏi anh, nhưng em càng không muốn trở thành người khiến anh phải lựa chọn giữa tình yêu và tương lai.
Em biết, tập đoàn Chu Thị đang đứng trước một ngã rẽ.
Em biết, có những người trong giới thương trường sẽ không tha cho anh nếu biết anh có một mối quan hệ với người họ Thẩm.
Vì thế, em chọn cách biến mất, để anh có thể tiếp tục đi con đường của mình mà không bị ràng buộc bởi em.
Nếu có kiếp sau… hy vọng anh vẫn sẽ nhớ đến em, dù chỉ là một chút thôi.”
Từng chữ rơi vào mắt Kỳ Trân, như nhát dao nhỏ cứa vào tim.
Cô khẽ nắm chặt lá thư, hàng mi run run.
“Chị Tinh Nhiên… là vì anh hai…” – giọng cô khẽ thì thầm, như không dám tin.
Phía cầu thang, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Chu Thừa Dạ vừa từ phòng làm việc trở xuống, áo sơ mi hơi xộc xệch, trên tay cầm ly nước.
Thấy em gái ngồi đó, anh hơi nhíu mày:
“Muộn rồi, sao chưa ngủ?”
Kỳ Trân giấu vội phong thư sau lưng, cười gượng:
“Em… không ngủ được. Tìm vài tấm ảnh cũ xem cho đỡ buồn.”
Anh khẽ gật, ngồi xuống cạnh sofa, ánh mắt vô tình lướt qua tấm ảnh rơi cạnh chân cô.
Bàn tay anh dừng lại trong giây lát.
Một cơn sóng nhẹ thoáng qua đôi mắt bình thản ấy, như thể anh vừa chạm vào một góc ký ức mà mình cố quên suốt ba năm qua.
Anh nhặt tấm ảnh lên, nhìn thật lâu.
“Bức này…” anh nói nhỏ, “là ngày cô ấy rời đi mà anh không hay biết.”
“Anh hai.”
Giọng Kỳ Trân run lên, ánh mắt dán chặt vào anh. “Nếu lúc đó… chị ấy rời đi vì muốn anh tốt hơn thì sao?”
Anh khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt nhưng sâu đau:
“Không ai biến mất chỉ để người khác tốt hơn cả, Kỳ Trân. Khi cô ấy rời đi, anh gần như mất tất cả. Công ty còn, nhưng tim thì không.”
Cô bé mím môi, do dự.
Lá thư trong tay run lên, như muốn nát vụn.
“Nhưng nếu… có điều gì đó chị ấy giấu anh, vì sợ anh bị tổn thương thì sao?”
Chu Thừa Dạ ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh:
“Em biết gì à?”
“Không.” Cô vội lắc đầu, giấu thư ra sau lưng. “Chỉ là… linh cảm thôi.”
Anh im lặng nhìn em gái thật lâu, rồi đặt tấm ảnh xuống bàn, giọng trầm đi:
“Dù là gì đi nữa, anh cũng muốn tự mình nghe từ miệng cô ấy.”
Khi anh đứng dậy rời đi, Kỳ Trân mới khẽ mở lại phong thư lần nữa.
Cô nhìn dòng chữ cuối cùng, ánh mắt đượm buồn:
> “Nếu có kiếp sau…”
Cô siết chặt lá thư, khẽ thì thầm trong đêm tĩnh mịch:
> “Anh hai, nếu anh biết tất cả, liệu anh còn dám hận chị ấy nữa không?”
Lá Thư Không Người Gửi
Đêm muộn.
Tiếng mưa rơi nhẹ ngoài khung cửa sổ, gió lùa qua rèm để lại một khoảng âm u mờ ảo trong căn phòng khách.
Chu Kỳ Trân đã lên phòng, nhưng quên khóa tủ gỗ.
Chu Thừa Dạ từ phòng làm việc đi xuống, định tìm tài liệu bị thất lạc, vô tình nhìn thấy tấm phong thư bị gió thổi rơi ra từ khe tủ.
Anh cúi người nhặt lên.
Trên mép giấy vẫn còn vương mùi hương quen thuộc — mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt mà chỉ Thẩm Tinh Nhiên hay dùng.
Ánh mắt anh sững lại.
Ba chữ nghiêng nghiêng nơi góc phong bì khiến tim anh khựng lại:
“Gửi: Chu Thừa Dạ.”
Một thoáng lặng im đến ngột ngạt.
Bàn tay anh siết chặt mép giấy, từng đốt ngón tay trắng bệch.
Cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực.
Anh mở thư.
Từng dòng chữ hiện ra trong ánh đèn vàng nhạt.
Anh đọc một lần. Rồi lần thứ hai.
Đến khi câu cuối cùng hiện lên, đôi mắt anh dừng lại thật lâu.
> “Nếu có kiếp sau… hy vọng anh vẫn sẽ nhớ đến em, dù chỉ là một chút thôi.”
Một giọt nước nhỏ xuống mép thư — là nước mưa ngoài cửa sổ, hay là thứ gì khác, anh cũng không rõ.
Ba năm qua, anh mang trong lòng nỗi hận.
Hận vì cô bỏ đi không lời giải thích, hận vì tình yêu bị dẫm nát chỉ trong một đêm.
Anh đã dùng lý trí để ép mình tin rằng Thẩm Tinh Nhiên là người phản bội, rằng cô chọn rời bỏ anh vì lợi ích, vì sợ khó khăn.
Nhưng lá thư này…
Từng chữ là một nhát dao, nhẹ nhàng mà chí mạng.
Anh ngồi xuống sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn tờ giấy run lên trong tay.
“Ba năm…” – giọng anh khàn khàn, khẽ bật ra trong đêm – “em biến mất… là để bảo vệ anh sao?”
Trong đầu, những ký ức cũ ùa về như dòng nước xoáy:
Ánh mắt cô hôm chia tay, ướt át mà không nói lời nào.
Giọng cô nghẹn lại giữa mưa: “Nếu có ngày em rời đi, anh sẽ không hận em chứ?”
Còn anh, lúc đó chỉ đáp lạnh lùng: “Em có tư cách để anh hận à?”
Giờ nghĩ lại, từng câu nói trở thành lưỡi dao cắt ngược vào tim.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng.
Kỳ Trân mở cửa, khựng người khi thấy anh đang ngồi đó.
Trên bàn là phong thư mở sẵn.
“Anh hai…”
Giọng cô run lên, lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh và mệt mỏi:
“Là em tìm thấy à?”
Kỳ Trân cắn môi, không nói.
Anh cười nhạt, cất lá thư vào túi áo, đứng dậy.
“Không sao. Dù thế nào… anh cũng nên biết sự thật này sớm hơn.”
Anh quay đi, dáng lưng cao lớn chìm trong bóng tối hành lang, để lại Kỳ Trân đứng đó, nước mắt rưng rưng.
Trước khi khuất bóng, giọng anh khẽ vang lên, trầm thấp đến nghẹn:
> “Hóa ra, người anh hận nhất… lại chính là bản thân mình.”
Bức Ảnh Trong Hồ Sơ Mật
Sáng hôm sau, trời Giang Thành u ám, sương mù phủ trắng những tòa nhà cao tầng.
Chu Thừa Dạ lái xe đến trụ sở chính của Chu Thị, nét mặt lạnh lùng, không ai dám nhìn lâu.
Ba năm qua, anh là người nắm toàn bộ quyền lực trong giới kinh doanh — một cái tên khiến kẻ khác vừa nể vừa sợ.
Thế nhưng, chỉ một lá thư mỏng manh tối qua đã khiến cả thế giới của anh như lung lay.
Anh vào phòng làm việc, đóng cửa, kéo ngăn tủ sắt ra.
Bên trong là những tài liệu cũ mà anh chưa từng dám mở lại — tất cả đều liên quan đến dự án Thẩm Thị ba năm trước, cũng chính là vụ việc khiến hai người rạn nứt.
Anh lật từng tập hồ sơ, cho đến khi một bức ảnh rơi ra.
Tấm ảnh cũ, góc giấy hơi cháy xém, ghi lại cảnh một người đàn ông lạ đang nói chuyện với Thẩm Tinh Nhiên trong quán cà phê nhỏ.
Cô cúi đầu, ánh mắt mệt mỏi, môi mấp máy điều gì đó.
Người đàn ông ấy — chính là Trần Mặc, đối tác thương mại từng phản bội Chu Thị.
Tim anh đập mạnh.
Tấm ảnh này… năm đó từng được gửi nặc danh đến cho anh.
Và chính bức ảnh ấy đã khiến anh tin rằng cô phản bội.
Nhưng hôm nay, khi nhìn kỹ lại —
ánh sáng, góc chụp, và chi tiết nhỏ nơi góc ảnh — tất cả đều không khớp.
Trên mặt bàn trong ảnh, ly cà phê của Tinh Nhiên vẫn còn nguyên, chưa từng chạm môi.
Anh cau mày, mở laptop, gọi điện cho người trợ lý thân tín nhất.
“Lâm Thành, điều tra lại vụ rò rỉ tài liệu dự án Thẩm Thị năm đó. Từ đầu đến cuối.”
Giọng anh trầm, lạnh lẽo.
“Và tìm xem ai là người gửi tấm ảnh này cho tôi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp nhỏ:
“Anh Chu, hình như năm đó, người chuyển phong bì ảnh đến văn phòng anh… là trợ lý riêng của ông Chu – bác Lâm. Nhưng bác ấy đã qua đời cách đây hai năm.”
Ánh mắt anh tối lại.
“Vậy ai sai ông ấy làm?”
“Chuyện này… chưa rõ. Nhưng trong hồ sơ lưu, em thấy có một điểm lạ. Ngay sau khi vụ việc xảy ra, cổ phần bên Thẩm Thị bị mua lại toàn bộ — bởi một công ty ẩn danh đứng tên Tạ Hưng Group.”
“Tạ Hưng…”
Anh lặp lại cái tên ấy, giọng khàn đi.
Cái tên đó không xa lạ.
Tạ Hưng là tập đoàn đối thủ từng cạnh tranh trực tiếp với Chu Thị.
Và chủ tịch của nó — Tạ Kỳ Minh, là người đàn ông từng theo đuổi Thẩm Tinh Nhiên suốt một thời gian dài.
Căn phòng chìm vào im lặng đặc quánh.
Anh ngồi đó, tay siết chặt bức ảnh đến mức mép giấy nhăn lại.
“Thì ra…” – giọng anh thấp, khẽ bật ra giữa cơn giận bị đè nén –
> “em không phản bội anh… mà là bị người khác buộc phải rời đi.”
Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài kia.
Mọi thứ từng sụp đổ trong lòng anh bắt đầu ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Từng chi tiết, từng ký ức — ánh mắt sợ hãi của cô, những giọt nước mắt anh chưa kịp lau — đều trở nên rõ ràng đến đau lòng.
Giọng nói khàn khàn vang trong căn phòng tĩnh mịch:
> “Thẩm Tinh Nhiên… ba năm qua, anh hận em chỉ vì không đủ tin.”
Ngoài trời, mưa rơi nặng hạt.
Trên màn hình điện thoại, một thông báo lóe sáng —
tin nhắn từ Lâm Thành:
> “Anh Chu, em tra được rồi. Người đứng sau Tạ Hưng năm đó… là ông Tạ Kỳ Minh – và hiện nay, Thẩm Tinh Nhiên đang làm việc dưới quyền ông ta.”
Chu Thừa Dạ nắm chặt điện thoại, đôi mắt tràn đầy bão tố.
> “Tạ Kỳ Minh…” – giọng anh lạnh đến tột cùng –
“Anh đã lấy cô ấy khỏi tôi một lần.
Lần này, tôi sẽ tự tay đòi lại.”
---