Hận Cũng Là Yêu

Chương 1 – Gặp Lại Giữa Lạnh Lùng

Trước Sau

break

Trong căn phòng làm việc sang trọng, ánh đèn vàng hắt xuống bàn làm việc của Chu Thừa Dạ.

Người đàn ông ngồi đó, áo sơ mi trắng xắn tay, hàng cúc trên cùng mở lỏng, khói thuốc vương trên đầu ngón tay.

Đôi mắt anh lạnh như sương, nhìn chằm chằm tấm hồ sơ cũ đã ngả vàng theo năm tháng.

Trên góc phải là tấm ảnh — Thẩm Tinh Nhiên, nụ cười ấy khiến tim anh thắt lại.

Ba năm rồi, vậy mà chỉ một cái tên thôi cũng đủ khiến anh không thể yên.

Tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý bước vào, giọng trầm: “Chu tổng, cô Thẩm đã đến.”

Điếu thuốc trên tay anh vụt tắt. Một giây im lặng. Một giây thôi, rồi anh đứng dậy.

Ánh đèn trên hành lang phản chiếu dáng người cao lớn, mỗi bước chân nặng như kỷ niệm.

Cửa phòng mở ra — và cô ở đó.

Vẫn là ánh mắt trong veo ngày nào, chỉ khác… đã không còn ánh sáng dành cho anh.

Thẩm Tinh Nhiên mặc váy công sở màu be, đơn giản mà thanh nhã.

Cô nhìn anh, bình thản đến mức khiến người khác đau. “Chu tổng, đã lâu không gặp.”

Anh cười nhạt. “Ba năm… đúng là lâu thật.”

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp, nhưng không còn giận dữ — chỉ còn lại chút gì như tiếc nuối.

“Em về làm việc ở đây, là vì dự án hay vì anh?” Anh hỏi, ánh nhìn sâu như muốn xuyên qua tim cô.

Cô khẽ đáp, giọng bình thản: “Vì công việc. Chu tổng nghĩ nhiều rồi.”

Anh siết chặt tay, giấu đi cảm xúc đang cuộn trào. “Thẩm Tinh Nhiên, em vẫn lạnh nhạt như ngày rời đi.”

Cô nhìn anh một lúc, rồi mỉm cười: “Còn anh… vẫn không học được cách buông.”

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề. Quá khứ ùa về — những ngày yêu, những ngày hận, những điều chưa từng nói.

Và khi cô quay đi, anh khẽ thốt — như tự nói với chính mình:

> “Anh hận em… nhưng cả đời này, chỉ có thể yêu một mình em.”

Dự Án Định Mệnh

Sáng hôm sau, tầng 28 của tập đoàn Chu Thị rực sáng ánh đèn họp.

Không khí trong phòng kín như bị kéo căng bởi những ánh nhìn ẩn ý.

Giữa dãy bàn dài, Chu Thừa Dạ ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt lạnh và sắc như dao.

Phía đối diện là Thẩm Tinh Nhiên, dáng ngồi thẳng, bình tĩnh mở tài liệu.

Không ai nói gì, nhưng những người khác trong phòng đều cảm nhận rõ luồng khí lạ giữa họ — vừa quen, vừa khiến người ta không dám thở mạnh.

Khi buổi thuyết trình bắt đầu, giọng cô vang lên nhẹ nhàng, điềm tĩnh:

“Dự án hợp tác này lấy trọng tâm là cải tổ thương hiệu, hướng tới hình ảnh bền vững. Tôi hy vọng Chu tổng có thể xem xét thêm phương án mở rộng truyền thông quốc tế.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm chạm vào ánh nhìn của cô.

Không giận dữ, không dịu dàng — chỉ có một sự trầm lặng khiến tim người khác run lên.

“Phương án của cô rất táo bạo.” Anh dừng một chút, giọng chậm rãi. “Cũng giống như ba năm trước, cô chưa từng sợ gì cả.”

Cả phòng bỗng yên ắng. Thẩm Tinh Nhiên khẽ siết tay.

Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng cô chọn im lặng.

Ký ức xưa lại ùa về — những ngày cô bên anh, những tranh cãi, những hiểu lầm không thể cứu vãn.

Cuộc họp kết thúc, nhân viên lần lượt rời đi.

Cô vừa thu xếp tài liệu, thì giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng:

“Ba năm rồi, em vẫn không thay đổi. Lý trí đến lạnh người.”

Cô quay lại, ánh mắt điềm nhiên:

“Còn anh… vẫn thích làm tổn thương người khác bằng lời nói.”

Anh khẽ cười, nụ cười lẫn chút mệt mỏi.

“Vì nếu anh không nói, có lẽ em sẽ mãi chẳng biết… anh đã từng hận đến mức nào.”

Không khí giữa hai người đặc quánh lại, chỉ còn hơi thở mơ hồ hòa vào nhau.

Thẩm Tinh Nhiên cúi đầu, bước ra cửa.

Ngay khi tay cô chạm vào tay nắm, giọng anh lại vang lên, thấp và khàn hơn bao giờ hết:

> “Thẩm Tinh Nhiên, nếu thời gian có thể quay lại, anh vẫn sẽ chọn yêu em… dù biết kết cục vẫn là đau.”

Cô dừng lại, không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt.

Một giọt nước mắt rơi xuống, tan vào nụ cười nhạt trên môi.

> “Chu Thừa Dạ, anh không cần quay lại đâu. Vì anh chưa từng rời đi khỏi tim em.”

Dưới Ánh Đèn Dạ Tiệc

Đêm xuống, sảnh lớn khách sạn Aurora sáng rực ánh đèn.

Buổi dạ tiệc thường niên của tập đoàn Chu Thị được tổ chức long trọng, khách mời toàn giới doanh nhân và truyền thông danh tiếng.

Giữa những tiếng nhạc du dương, những tiếng chạm ly rộn ràng, mọi ánh mắt đều hướng về trung tâm — nơi Chu Thừa Dạ xuất hiện trong bộ vest đen vừa vặn, phong thái trầm ổn và quyền lực.

Anh như tâm điểm của cả không gian, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng ở một hướng duy nhất.

Cô bước vào, trong chiếc váy dài màu champagne, tóc buông nhẹ sau vai, khí chất thanh tao đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Lần đầu tiên sau ba năm, họ lại cùng xuất hiện trong cùng một khung hình — xa nhau chỉ vài bước, nhưng lòng người đã cách cả nghìn ngày.

Cô đứng cùng đồng nghiệp, mỉm cười nói chuyện, tự nhiên như chưa từng quen anh.

Còn anh, ly rượu vang trong tay khẽ xoay, nụ cười nhạt hiện lên, lạnh lẽo nhưng sâu kín.

Người khác thấy anh điềm tĩnh, chỉ riêng anh biết trái tim mình đang hỗn loạn thế nào.

Khi tiếng nhạc chuyển sang giai điệu khiêu vũ, người dẫn chương trình mời anh lên mở đầu điệu nhảy.

Chu Thừa Dạ khẽ nhướng mày, đặt ly rượu xuống. Ánh mắt anh tìm kiếm — rồi dừng lại ở Thẩm Tinh Nhiên.

Bước chân anh tiến đến, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy lực, khiến cả khán phòng như im lặng theo.

“Cô Thẩm.” Giọng anh khàn nhẹ. “Có thể mời cô một điệu không?”

Cô thoáng sững lại, ánh mắt dao động chỉ trong giây lát rồi khẽ gật đầu.

Tiếng nhạc vang lên, tay anh đặt lên eo cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa.

Không ai nói gì. Chỉ có nhịp tim, và ký ức.

“Ba năm…” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ như gió, lại khiến tim cô run rẩy. “Em đã sống tốt chứ?”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt khẽ buồn: “Tốt. Chỉ là đôi khi, quá khứ vẫn khiến người ta khó ngủ.”

Anh cười khẽ, nụ cười vừa ấm, vừa mỏi mệt.

“Anh cũng vậy.”

Giai điệu dừng lại, bàn tay anh vẫn chưa rời khỏi cô.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi người như tan biến, chỉ còn lại hai người giữa ánh sáng mờ ảo.

Ánh mắt Chu Thừa Dạ sâu đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng.

> “Tinh Nhiên,” anh khẽ nói, “Nếu hận là cách duy nhất để giữ em lại… thì anh tình nguyện hận em thêm một lần nữa.”

Cô nhìn anh, môi run lên, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Chu Thừa Dạ… hận hay yêu, anh vẫn chưa bao giờ biết cách rời khỏi em.”

Dưới Ánh Đèn Dạ Tiệc

Đêm xuống, sảnh lớn khách sạn Aurora sáng rực ánh đèn.

Buổi dạ tiệc thường niên của tập đoàn Chu Thị được tổ chức long trọng, khách mời toàn giới doanh nhân và truyền thông danh tiếng.

Giữa những tiếng nhạc du dương, những tiếng chạm ly rộn ràng, mọi ánh mắt đều hướng về trung tâm — nơi Chu Thừa Dạ xuất hiện trong bộ vest đen vừa vặn, phong thái trầm ổn và quyền lực.

Anh như tâm điểm của cả không gian, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng ở một hướng duy nhất.

Cô bước vào, trong chiếc váy dài màu champagne, tóc buông nhẹ sau vai, khí chất thanh tao đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Lần đầu tiên sau ba năm, họ lại cùng xuất hiện trong cùng một khung hình — xa nhau chỉ vài bước, nhưng lòng người đã cách cả nghìn ngày.

Cô đứng cùng đồng nghiệp, mỉm cười nói chuyện, tự nhiên như chưa từng quen anh.

Còn anh, ly rượu vang trong tay khẽ xoay, nụ cười nhạt hiện lên, lạnh lẽo nhưng sâu kín.

Người khác thấy anh điềm tĩnh, chỉ riêng anh biết trái tim mình đang hỗn loạn thế nào.

Khi tiếng nhạc chuyển sang giai điệu khiêu vũ, người dẫn chương trình mời anh lên mở đầu điệu nhảy.

Chu Thừa Dạ khẽ nhướng mày, đặt ly rượu xuống. Ánh mắt anh tìm kiếm — rồi dừng lại ở Thẩm Tinh Nhiên.

Bước chân anh tiến đến, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy lực, khiến cả khán phòng như im lặng theo.

“Cô Thẩm.” Giọng anh khàn nhẹ. “Có thể mời cô một điệu không?”

Cô thoáng sững lại, ánh mắt dao động chỉ trong giây lát rồi khẽ gật đầu.

Tiếng nhạc vang lên, tay anh đặt lên eo cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa.

Không ai nói gì. Chỉ có nhịp tim, và ký ức.

“Ba năm…” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ như gió, lại khiến tim cô run rẩy. “Em đã sống tốt chứ?”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt khẽ buồn: “Tốt. Chỉ là đôi khi, quá khứ vẫn khiến người ta khó ngủ.”

Anh cười khẽ, nụ cười vừa ấm, vừa mỏi mệt.

“Anh cũng vậy.”

Giai điệu dừng lại, bàn tay anh vẫn chưa rời khỏi cô.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi người như tan biến, chỉ còn lại hai người giữa ánh sáng mờ ảo.

Ánh mắt Chu Thừa Dạ sâu đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng.

> “Tinh Nhiên,” anh khẽ nói, “Nếu hận là cách duy nhất để giữ em lại… thì anh tình nguyện hận em thêm một lần nữa.”

Cô nhìn anh, môi run lên, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Chu Thừa Dạ… hận hay yêu, anh vẫn chưa bao giờ biết cách rời khỏi em.”

Buổi chiều, tầng cao nhất tòa nhà Chu Thị phủ ánh hoàng hôn nhạt.

Phòng làm việc của Chu Thừa Dạ vẫn sáng đèn, dù đồng hồ đã gần sáu giờ.

Thẩm Tinh Nhiên cúi đầu xem lại tài liệu, còn anh thì im lặng ngồi ở bàn đối diện, đôi mắt sâu như chất chứa điều gì chưa nói.

Tiếng gõ cửa vang lên — hai tiếng, rồi một giọng nói trong trẻo, hồn nhiên vang lên liền sau đó:

“Anh hai! Em đến rồi đây!”

Chưa kịp cho phép, cánh cửa mở ra.

Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài buộc lệch, ánh mắt sáng như có thể xua tan cả không khí nặng nề trong căn phòng.

Chu Kỳ Trân — em gái duy nhất của Chu Thừa Dạ, mười bảy tuổi, là người duy nhất anh còn lại trên đời.

Cha mẹ họ đã mất trong một vụ tai nạn năm cô mới lên tám.

Từ đó đến nay, anh vừa là anh, vừa là người thay cha mẹ nuôi em khôn lớn.

Chu Thừa Dạ ngẩng đầu, giọng trầm:

“Không gõ cửa đã vào, Kỳ Trân, phép tắc em để đâu rồi?”

Cô cười tươi, giọng hồn nhiên:

“Em có gõ mà, anh chẳng nghe thôi. Em chỉ muốn gây bất ngờ cho anh thôi mà.”

“Bất ngờ đến mức suýt làm đổ cà phê của anh?” Anh nhướng mày, giọng nửa trách nửa cưng chiều.

“Thì anh lúc nào cũng lạnh như băng, phải có người khuấy động không khí chứ.”

Cô đáp, rồi ánh mắt chợt dừng lại — khi nhìn thấy người phụ nữ đứng phía bàn làm việc bên kia.

Đôi môi cô khẽ mở, giọng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:

“Ơ… chị Tinh Nhiên?! Thật sự là chị sao?”

Thẩm Tinh Nhiên mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Kỳ Trân, em lớn quá rồi. Lần cuối chị gặp em, em mới chỉ tới vai chị thôi.”

“Em mười bảy tuổi rồi đấy!” cô bé cười rạng rỡ, “Em nghe nói chị về làm cho Chu Thị, nhưng không nghĩ lại được phân vào phòng anh hai em. Trời ơi, đúng là định mệnh.”

Chu Thừa Dạ thở nhẹ, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng khóe môi khẽ cong.

“Định mệnh à? Anh chỉ thấy là trùng hợp thôi.”

“Anh hai, anh có biết người ta nói gì về trùng hợp không?” Kỳ Trân nghiêng đầu, giọng lanh lảnh.

“Là khi hai người có duyên, ông trời sẽ sắp xếp cho họ gặp lại.”

Câu nói hồn nhiên ấy khiến Thẩm Tinh Nhiên khẽ dừng bút, tim cô lỡ một nhịp.

Còn Chu Thừa Dạ, ánh mắt anh thoáng sâu thêm, trầm lặng nhìn em gái:

“Kỳ Trân, em lại đọc mấy tiểu thuyết ngôn tình rồi à?”

“Không hề nha!” Cô bé phụng phịu, rồi nhanh chóng nhìn về phía Tinh Nhiên, cười ranh mãnh:

“Em chỉ biết, chị ấy là người duy nhất khiến anh hai em cười thật lòng.”

Không khí khựng lại trong chốc lát.

Ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt cả ba, nhuộm vàng không gian tĩnh lặng.

Chu Thừa Dạ ho khẽ, cố giấu đi tia cảm xúc trong mắt:

“Em về nước khi nào?”

“Hôm qua. Em được nghỉ dài hạn, ba mẹ không còn, em chỉ còn anh. Em về với anh thôi.”

Giọng cô bé bỗng mềm đi, chân thành đến mức khiến căn phòng chùng xuống.

Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại:

“Anh đã bảo, anh luôn ở đây. Chỉ cần em về, nhà này vẫn còn đủ.”

“Em biết.”

Kỳ Trân cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn hai người trước mặt.

“Anh hai, em không muốn thấy anh cứ trốn sau công việc mãi. Có những người, nếu anh không giữ, anh sẽ mất mãi mãi đó.”

Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng đủ khiến cả căn phòng lặng đi.

Chu Thừa Dạ không đáp.

Ánh nhìn anh dừng trên gương mặt Tinh Nhiên — nơi đôi mắt cô khẽ chao động như mặt hồ sau cơn gió.

> “Anh chưa từng định buông,” anh nói chậm, giọg trầm và khàn.

Cô ngẩng đầu.

Ánh mắt họ gặp nhau — sâu thẳm, phức tạp, chứa đầy điều chưa nói.

Trong đôi mắt ấy, dường như thời gian quay ngược, trở lại những năm tháng cũ, nơi tình yêu còn nguyên vẹn và chưa từng vỡ nát.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc