Tần Vu Sâm có hơi giật mình khi nhìn thấy những câu hỏi sai trong sách luyện đề toán của cô, anh nhả kẹo cao su vào trong thùng rác: “Rốt cuộc não em được làm từ gì vậy?”
Hàm Thanh đóng sách của mình lại: “Cút.”
Tần Vu Sâm cười xấu xa một chút, đột nhiên dán sát lại liếʍ lên gò má đang tức giận của cô: “Để anh sướиɠ xong rồi anh dạy kèm cho em.”
Hôm nay cô chỉ gọi anh tới nhờ sửa lại mạch điện, cũng không định làm chuyện gì khác với anh. Trên thực tế, toàn bộ kỳ nghỉ Tần Vu Sâm đều ở thành phố L làm công và chăm bà anh, đã hai tháng rồi họ mới gặp lại kể từ lần ngủ với nhau.
Trong hai tháng này trong nhà của Hàm Thanh đã xảy ra một vài chuyện không đáng có.
Mẹ của cô, Mạc Phàm cũng tìm được bạn trai, nghe nói là một kẻ có tiền. Hàm Thanh chỉ mới thấy xe của ông ta, có rất nhiều kẻ có tiền đều lái xe việt dã như vậy. Điều trớ trêu là cha cô vì không trả tiền nuôi nấng cô nên vẫn luôn trì hoãn việc ly hôn.
Cô không có nhiều bạn bè, chỉ có tâm sự với Tào Nguyệt, nhưng Tào Nguyệt lại là một người rất trượng nghĩa, cô biết nếu cô kể chuyện trong nhà ra cho Tào Nguyệt, Tào Nguyệt sẽ dùng tiền để giúp đỡ cô.
Cô cũng không cần tiền của bất cứ ai.
Tần Vu Sâm không cần nghe cô tự kể vì hàng xóm láng giềng gian đã truyền chuyện nhà cô ra khắp nơi rồi. Anh đã nghe được điều này khi đang hút thuốc ở đầu phố ngày hôm qua.
Tiết trời tháng 10 bỗng nhiên chuyển lạnh, sương đọng lại ở trong không khí, bên ngoài đều mù mịt khói sương.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu hồng phấn, gầy nhưng rắn chắc nói với người đàn ông hàng xóm tình cờ gặp được: “Vợ của anh Hạ bỏ trốn theo một kẻ có tiền rồi, tôi biết ngay vợ của anh ta chẳng phải người biết an phận mà, đành để anh Hạ đi tìm ŧıểυ Tam Nhi trước vậy.”
Người đàn ông kia cũng đã ngót nghét 40 tuổi, là nhân viên ngân hàng, nụ cười đầy vẻ dầu mỡ: “Nghe nói nhà họ còn một cô con gái nữa nhỉ, không biết là để ai nuôi?”
Trên mặt của người phụ nữ xuất hiện nụ cười lõi đời: “Đều là hàng xóm, mấy người làm chú làm bác như các anh không nhân cơ hội chăm sóc cháu nó à?”
Người đàn ông hỏi: “Nhà con bé không còn ai hả?”
“Chỉ có mình nó ở nhà thôi, anh nói xem, một đứa con gái còn nhỏ nhưng cha mẹ không quan tâm, còn chả biết có cho nó tiếp tục đi học được nữa không.”
Cuộc trò chuyện của mấy người lớn này chẳng có gì bổ ích cả, Tần Vu Sâm dập tắt tàn thuốc, ném ở dưới chân của hai người đó.
...
Tần Vu Sâm trước kia từng làm gia sư, sau đó thấy học sinh ngốc quá, mà tiền cũng không nhiều nên không dạy nữa. Hàm Thanh biết anh học giỏi, chỉ là không muốn đi học thôi. Anh đề nghị dạy kèm cho cô, thật sự khiến cô cảm động.
Nhưng đấy là nếu không có mấy điều kiện trước đó.
Tần Vu Sâm thấy cô không dao động, cũng không muốn ép buộc cô.
Anh vặn lại bóng đèn, hỏi tiếp: “Sao em không ở trong ký túc xá?”
“Tiền trọ năm nay em không có.”
Tần Vu Sâm không chút do dự nào, lấy áo khoác của mình đang để trên giường cô rồi rút ví tiền trong túi ra.
Trong ví của anh có một ngàn đồng tiền mặt vừa mới rút hôm nay, anh lấy hết ra nhét vào trong tay Hàm Thanh.
“Nếu trong nhà không còn ai thì tới trường ở đi, đừng trở lại.”
Hàm Thanh im lặng không lên tiếng, sau đó mạnh mẽ muốn nhét tiền lại vào trong tay anh, hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng tiền rơi xuống đầy đấy, một ngàn cũng không phải là số tiền quá lớn, nhưng tiền giấy đỏ rực rơi trên mặt đất và trên giường trông thật chói mắt.
Tần Vu Sâm tiện thể đè Hàm Thanh xuống giường, mấy tờ tiền còn bị đè bên dưới người cô, nhưng anh không thèm để ý.