“Ừ.” Tần Vu Sâm nhả ra một vòng khói, lớp khói trắng ngăn cách hai người họ, khói thuốc lá mù mịt khiến vành mắt của Hàm Thanh phiếm hồng.
Tần Vu Sâm vừa mới khiêu vũ thân mật cùng với một người phụ nữ ở trong quán bar, vào thời điểm quan trọng nhất thì người phụ nữ đó lại tới ngày, cô ta nói sẽ dùng miệng thỏa mãn anh, nhưng Tần Vu Sâm biết loại phụ nữ dễ dàng quan hệ bằng miệng để thỏa mãn đàn ông đã từng ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của rất nhiều người đàn ông khác rồi, anh cũng ngại bẩn nên từ chối.
Bây giờ cảm thấy cả người khô nóng, cần phải phát tiết.
Hàm Thanh mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, trong mắt luôn bị bao phủ bởi một màn sương ẩm ướt lạnh lẽo.
Anh vứt nửa điếu thuốc lá còn lại xuống, dập tắt tàn lửa rồi ấn Hàm Thanh lên hôn cô.
...
Tần Vu Sâm là cái nam sinh tạm chấp nhận được. Bởi vì Hàm Thanh sống chung một con phố với anh, cô cũng có chút hiểu biết về chuyện của anh. Trước khi bà của anh bị bệnh có mở một sạp bán cá, Hàm Thanh thường qua nhà anh mua cá, mấy ngày hôm trước lúc đi mua cá, cô phát hiện sạp nhà anh đã được dẹp đi, bà bán cá ở bên cạnh lúc cân cá mới nói cho cô biết, Tần Vu Sâm không đi học đại học nữa, toàn bộ số tiền học phí tiết kiệm được đều lấy ra để chữa bệnh cho bà của anh rồi. Thật ra trước đó Tần Vu Sâm cũng không định tham gia thi đại học, nhưng mà bởi vì top 10 người lên thành phố thi đại học sẽ nhận được tiền trợ cấp, vì tiền trợ cấp nên anh vẫn tham gia thi.
Thành tích của Tần Vu Sâm cũng đủ để vào một trường đại học top đầu, nhưng mà anh đã từ bỏ. Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi, thà anh đi kiếm tiền hơn là dùng thời gian đó để đi học.
Hàm Thanh cũng không có sự lý giải phân tích sâu gì về người con trai này, chỉ cần vẻ ngoài đẹp trai là coi như hoàn mỹ lắm rồi, huống hồ Tần Vu Sâm còn là người rất thông minh.
Vì thế khi Tần Vu Sâm nói muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, cô như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý với anh.
Nhưng mà cô đã bỏ qua sức nặng của từ “làʍ t̠ìиɦ” này, trong phim ảnh hay trong ŧıểυ thuyết, nhân vật nam nữ chính đều có tình cảm sâu đậm với nhau, cảnh hôn chiếm phần lớn thời gian – so sánh với hiện thực thì lại tàn nhẫn và buồn tẻ.
Đừng hy vọng một người đàn ông chỉ biết thỏa mãn du͙© vọиɠ sẽ dịu dàng với mình.
Khoảnh khắc bàn tay của Tần Vu Sâm chạm tới qυầи ɭóŧ của cô, cô lập tức hối hận, sức lực của cô không thể so được với anh, chỉ có thể bị anh đè ở dưới thân, mạnh mẽ thô bạo đâm thủng lớp màng của cô.
Tối lửa tắt đèn, không có chút lãng mạn nào cả, chỉ có hiện thực lạnh lẽo đang cười nhạo sự bốc đồng và ấu trĩ của cô.
Năm nay Hàm Thanh lên lớp 11, cũng được chia thành lớp tự nhiên và xã hội. Điểm môn lịch sử và chính trị của cô không ổn lắm, cô định chọn học tự nhiên nhưng lại sẽ điểm toán không đủ. Tào Nguyệt phàn nàn với cô rằng cha mẹ cô ấy yêu cầu cô ấy học xã hội, sau này lên lớp 12 sẽ để cô sang nước ngoài học luật.
Thật ra Hàm Thanh rất hâm mộ cô ấy, dù sao cô cũng không có người nào cùng thảo luận về việc này. Sau khi cân nhắc một hồi, cô quyết định chọn tự nhiên.
Điểm trung bình trong năm lớp 10 của cô chỉ bình thường, lên lớp 11 bị xếp vào lớp bình thường. Tỷ lệ đỗ giữa lớp chọn và lớp bình thường rất khác nhau, cô muốn thi vào khoa biên đa͙σ trường đại học F, nếu không vào được lớp chọn cô sẽ không có cơ hội, đặc biệt với môn tự nhiên độ cạnh tranh còn cao hơn nữa.
Tiết tấu học tập khi lên lớp 11 trở nên nhanh hơn, áp phích dạy kèm có thể thấy khắp nơi cả trong lẫn ngoài trường, người luôn thích vui chơi như Tào Nguyệt cũng bị bắt học gia sư nɠɵạı ngữ.
Hàm Thanh bỏ lỡ tất cả các lớp dạy phụ đa͙σ sau khai giảng.
Tiền, vẫn là tiền.