Ngồi xổm giữa hai chân một cô gái và nhìn vào nơi riêng tư của cô là một chuyện thú vị, con mẹ nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn chết luôn. Anh tiến tới ngậm lấy, không có một chút kỹ thuật gì, chỉ liếʍ láp lên đó.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột này khiến Hàm Thanh muốn điên mất.
“Anh đừng có làm vậy, Tần Vu Sâm... Thật là khó chịu.”
Tác dụng của lời nói rất nhỏ, Tần Vu Sâm coi như không nghe thấy, anh liếʍ láp từng chút một, dùng nước bọt làm ướt cửa mình của cô, da đầu râm ran đau, Hàm Thanh đang túm tóc của anh.
Đợi tới khi cái miệng nhỏ bên dưới của cô hé mở ra một khoảng cách vừa đủ, Tần Vu Sâm đột nhiên vươn đầu lưỡi vào trong khuấy đảo, vật lạ tiến vào khiến cả người Hàm Thanh tê rần lên.
Cô đang trải qua chuyện mà chưa từng làm trước đây, cảm giác lạnh lẽo nhưng thoải máy chạy dọc theo sống lưng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả việc đi tàu lượn siêu tốc.
“Tần... Vu Sâm... A...” Giọng nói của cô như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, lý trí cũng sắp tan rã.
Bỗng nhiên Tần Vu Sâm hút mạnh một cái, như muốn hút hết không khí bên trong cơ thể cô vậy, trong khoảnh khắc đó, linh hồn cô tựa như rời khỏi thân xác, không ai có thể thấy cô mà cô cũng không thể nhìn thấy được bất cứ ai.
Cơ thể như chết lặng mà nhỏ lệ, linh hồn thì lại vui sướиɠ đến run rẩy.
Một dòng nước nóng bỏng phun ra từ nơi phía dưới của Hàm Thanh, Tần Vu Sâm như dường như đã đoán được từ trước, đợi tới khi dòng nước phun ra như suối, anh mới lại gần, dùng chiếc lưỡi thô dày của mình liếʍ láp nơi riêng tư của cô một lần nữa.
Mà nơi phía dưới của anh cũng không kìm được nữa, anh tháo thắt lưng ra, nhưng chóng cởi quần vuốt ve vật cứng nóng của mình rồi cắm vào nơi phía dưới của Hàm Thanh, nhanh chóng thúc mạnh.
Hàm Thanh bị anh đâm tới mức thần trí hỗn loạn, mắt cô hé mở một nửa, nhìn lên những dấu mốc trên trần nhà.
Xương mu dưới sự va chạm mãnh liệt như muốn gãy, nhưng Hàm Thanh lại không để ý tới điều đó.
...
Hôm nay Hàm Thanh đã tắm tổng cộng ba lần.
qυầи ɭóŧ và quần dài đều không thể mặc tiếp được nữa, Hàm Thanh cách một lớp chăn đạp Tần Vu Sâm: “Đã đến lúc anh cần phải về rồi.”
“Không phải nhà em không có ai sao? Dù sao cũng không thể để em một mình ở nhà mà không mặc gì được.”
Anh quay mắt về phía Hàm Thanh, đặt tay lên lưng cô: “Em yên tâm, anh sẽ không làm em không công đâu.”
Thật ra lời nói này rất khiến người khác thấy tổn thương, nhưng Hàm Thanh đã quen với việc bị người ta tổn thương, cô cũng không cảm thấy đau lòng là chuyện gì lớn lao cả. Không làm không công thì đó khác gì kỹ nữ, không phải sao?
Cô không nói gì, xoay người quay lưng về phía Tần Vu Sâm, nhắm mắt lại.
...
Tần Vu Sâm và cô quen nhau đã lâu, nhưng cũng chỉ coi như là biết, nhà bọn họ ở trong cùng một khu, ở quê những nhà từ đầu đường cuối ngõ đều biết nhau. Đêm qua Tào Nguyệt tổ chức sinh nhật, mời bạn bè tới quán bar. Học sinh cấp ba vào quán bar đã là việc hiếm thấy, đặc biệt lại còn là một cô gái trông chỉ biết đọc sách như cô lại càng lạ hơn.
Tào Nguyệt che chở cô, không để ai rót rượu cho cô, sau đó tài xế của nhà Tào Nguyệt tới đón vốn cũng định đưa Hàm Thanh về nhà, nhưng Hàm Thanh trông thấy một người đang hút thuốc ở quán bar, cô bảo Tào Nguyệt về trước.
“Một cô gái nhỏ sao lại tới một nơi như vậy?”
Tần Vu Sâm đã uống nhiều rồi, cũng không chắc người trước mặt liệu có phải là Hàm Thanh không.
“Sinh nhật bạn, lúc ra ngoài em có thấy anh nên để cậu ấy đi trước. Này, anh uống nhiều à?”