Trong giọng nói của Hàm Thanh không nghe ra vẻ chán ghét, giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường. Tần Vu Sâm rất bội phục sự cứng rắn của cô, nếu như cha anh nɠɵạı tình, còn bỏ tiền mở cửa hàng cho kẻ thứ ba, anh sẽ không tha cho đôi cẩu nam nữ kia.
Nhưng đáng tiếc, anh không có cơ hội trải nghiệm loại chuyện này, bởi vì anh không có cha.
...
Nước đun trên bếp từ đã sôi, Hàm Thanh từ dưới vào, cô lấy đũa ra đảo mì ở trong. Đột nhiên ngực cô bị hai bàn tay bóp chặt lấy, không phải đang dịu dàng vuốt ve mà đang xoa bóp một cách sắc tình.
Đôi tay thuộc về chàng trai kia cũng không thỏa mãn với việc tiếp xúc cách một lớp vải, anh nhéo hai cái rồi lần vào trong vạt áo của cô.
Ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể xuyên vào áo ngực của cô, ngực của cô bị ôm trọn lấy, lần này tay anh và da thịt cô không còn bị thứ gì cản trở nữa, anh muốn làm gì thì làm, xoa bóp nơi đó thành đủ các loại hình dạng.
Hàm Thanh cảm thấy chính mình vυ" ngực mình như cục bột.
“Mì chín rồi.” Cô hơi né ra.
Tần Vu Sâm buông cô ra, thuận tiện cởi áo lót của cô ra.
Áo lót vận động đơn giản thật khiến người ta cảm thấy vô vị, Tần Vu Sâm tiện tay ném vào thùng rác.
Lúc này Hàm Thanh mới nhíu mày: “Anh làm gì vậy hả.”
“Xấu chết đi được, anh mua cái mới cho em.”
“Em vừa mới mua tháng trước xong, quá lãng phí.”
Cô cũng chỉ nói một câu như vậy, cũng không thật sự trách mắng anh việc ném áo lót của cô vào thùng rác. Tần Vu Sâm rất thích tính cách của cô, không quá chấp nhất với điều gì, nếu như những cô bạn gái trước kia của anh, chắc chắn thế nào cũng phải so đo với anh tới cùng.
Hàm Thanh làm cho mỗi người một bát mì, nhưng mà bát của Tần Vu Sâm có nhiều hơn một quả trứng tráng.
Mùi vị cũng chỉ coi là ăn được, nhưng Tần Vu Sâm lại ăn rất thỏa mãn. Sau khi ăn xong anh rửa sạch bát đũa, Hàm Thanh thì đi tắm. Tần Vu Sâm dọn bếp xong bèn ngồi bắt chéo trên trên ghế sô pha nhà Hàm Thanh hút thuốc. Anh hút hai điếu thuốc, thấy Hàm Thanh tắm xong đã thay một chiếc áo khác, nhưng quần thì vẫn là cái bị nước bắn bẩn kia.
“Sao em không mặc quần khác?”
Hàm Thanh không nói lý do cho anh, ở trong mắt cô, bọn họ chẳng qua chỉ ngủ với nhau cả đêm, cơ thể thân mật không có nghĩa là quan hệ thân mật.
Tần Vu Sâm là tay già đời, vừa nghĩ một cái đã hiểu vì sao cô lại mặc một cái quần rộng thùng thình như này.
Anh đi tới bế Hàm Thanh lên, đặt cô ở trên ghế sô pha, đưa tay ra cởi quần của cô. Đêm qua tối lửa tắt đèn, cho dù làm kịch liệt nhưng trông cũng không chật vật như lúc này.
Hàm Thanh nắm tay anh ngăn lại, nhưng cô không có quyết tâm ngăn cản anh, sức lực và độ thuần thục lại càng kém hơn Tần Vu Sâm, giãy giụa hai cái anh đã làm xong, quần dài và qυầи ɭóŧ của cô đã bị kéo xuống tận đầu gối: “Mở rộng chân ra cho anh xem nào.”
Không cần.
Hàm Thanh khép chặt chân không tiếng động phản kháng.
Tần Vu Sâm quỳ một gối trên mặt đất, ngẩng đầu quan tâm nhìn cô: “Bị rách thì phiền lắm.”
“Anh không nhìn là không có việc gì.”
Tần Vu Sâm không có kiên nhẫn, vì thế dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Vậy em muốn tới bệnh viện để bác sĩ và y tá banh chân em ra xem à?”
Hàm Thanh chưa từng nghe những lời thẳng thừng như này... Nếu không tính những lời tối qua.
Cô vẫn rất sợ việc phải tới bệnh viện, bị những người xa lạ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư, vì thế cũng buông bỏ phòng ngự, để cho Tần Vu Sâm dễ dàng tách hai đầu gối của cô ra.
Tưởng tượng đến việc anh nhìn chăm chú vào nơi mà chính bản thân cô còn chưa từng nhìn qua, khuôn mặt của cô đỏ tới độ muốn chảy ra máu.
Trong mắt Tần Vu Sâm, cái miệng nhỏ quyến rũ yếu ớt đó đang thở dốc ấy lại thật hấp dẫn như muốn được anh hôn lên.