Lúc Hàm Thanh dâng hiến lần đầu tiên của mình cho Tần Vu Sâm, cô biết bởi vì hành động xốc nổi mà đời này của cô xong rồi.
Cô ước có một lọ thuốc hối hận để quay lại đêm hôm trước – thật nực cười, giờ nên nên đi mua thuốc tránh thai mới là điều thực tế nên làm.
Lời của dì trong tiệm thuốc thật thấm thí: “Làm gì có cô gái nào tự mình đi mua thuốc chứ?”
Hàm Thanh nghĩ, cô không tự mình đi mua thì chẳng nhẽ trông chờ vào cha mẹ cô mua cho hay là trông chờ vào cái người đêm qua làʍ t̠ìиɦ với cô mua vậy? Được rồi, trên đời này người đáng tin nhất vẫn chỉ có bản thân mình mà thôi.
Cô nhân tiện mua thêm một bao thuốc lá trên đường về nhà, hút một hơi rồi quyết định từ bỏ, cô ngồi ở trên sân vận động lớn ở hẻm nam tới bốn giờ chiều rồi mới quyết định quay về “nhà’.
Nếu nơi này được coi là nhà cô.
Lúc cô trở về đã khuya rồi, quả nhiên trong phòng không có ai, trong tủ lạnh có một bó mì, nhưng trong nhà lại chẳng có trứng gà và rau xanh, cô lại tròng áo hoodie vào đi siêu thị mưa trứng và rau.
Bởi vì trời tối, cộng thêm có một đoạn đường dốc nữa nên cô mang theo đèn pin. Ba ngày nay đều có mưa, tuy rằng hôm nay không mưa nhưng mà nước mưa đọng trên mặt đường vẫn chưa bay hơi hết, buổi tối có thể dễ dẫm phải vũng nước.
Suốt dọc đường cô cẩn thận để tránh dẫm vào cũng nước, nhưng lại không ngăn được người khác. Một chiếc xe riêng chạy vụt qua bên người cô làm nước bắn hết lên người cô, cô còn chẳng kịp mắng họ, người ta đã phi như bay với tốc độ 120 mã lực trên đường cái.
Cô trọ ở trường nên phần lớn quần áo đều để ở trường, đây là cái quần thể ȶᏂασ rộng duy nhất ở trong nhà. Nơi riêng tư của cô vẫn rất đau, tình cảnh lúc này càng chật vật hơn. Cô nghĩ một hồi rồi lo sợ, nhỡ đâu mình bị nhiễm bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Bởi vì lo lắng chuyện khác, lúc thu ngân đưa tiền lẻ xong cô lại quên mất cầm đồ theo.
“Hạ Hàm Thanh!”
Phía sau truyền tới âm thanh thật quen thuộc, lúc này cô mới hoàn hồn lại, đồ cô mua đâu? Quay đầu lại nhìn, Tần Vu Sâm đang đứng ở trước cửa siêu thị, trong tay anh cầm một túi đồ đựng bằng nilon vàng.
Anh đi lên trước: “Sao ống quần lại ướt vậy?”
“Lái xe không có mắt, không phải hôm nay anh phải lên tàu hỏa sao? Sao giờ vẫn còn ở đây?”
“Tiền mua vé bị trộm mất rồi, căn cước thì lại không có, không lên tàu được.”
Hàm Thanh “À” một tiếng.
Cô đi trước Tần Vu Sâm, rời khỏi phạm vi siêu thị là không còn đèn đường nữa. Cô bật đèn pin sáng hơn, cùng lúc đó, bả vai của Tần Vu Sâm lướt qua cô, anh đi lên trước, thuận tiện cầm lấy túi đồ trên tay cô.
Đã đi ngang qua nhà anh.
Tần Vu Sâm đưa cô đến tận cửa nhà, cô hỏi: “Anh ăn tối chưa? Em định nấu mì.”
Quả thật anh vẫn chưa ăn.
Mà ăn rồi thì cũng nói là chưa ăn.
“Không đâu, lăn lộn vất cả một ngày rồi, này, nấu cho anh bát mì đi.”
“Ừ, được. Mẹ em cũng không có nhà.”
Nghe cô nói mẹ không có nhà, không có ai kiềm chế nữa, Tần Vu Sâm nhân lúc cô đang lấy chìa khóa ra mở cửa bèn ôm lấy eo cô. Hàm Thanh cảm thấy mật tự nhiên, mùi thuốc lá trên người anh sao lại rõ như vậy nhỉ.
Hàm Thanh lấy dép của cha ra đưa cho Tần Vu Sâm: “Anh đi đôi này đi.”
Tần Vu Sâm chú ý tới dép lê được lấy ra từ một bên trong tủ giày, anh hỏi: “Cha em vẫn còn chưa về à?”
“Ông ấy dọn đi rồi, một tháng trước đã đem hết đồ của mình đi.”
“Vẫn ở cùng nhân viên nữ đó à?”
“Nghe nói mở một cửa hàng bán hoa cho cô ta, bây giờ cô ta là bà chủ.”