Thật là một chuyện khó giải quyết mà, Tần Vu Sâm nghĩ thầm. Nhưng mà kể từ lúc tan học ngày hôm qua Hàm Thanh chỉ biết ngây ngốc ở trong nhà, chắc là cô đã không đi tìm cha mình.
Giọng nói bình tĩnh của Hàm Thanh đột nhiên khiến anh thấy đau lòng, anh ôm lấy cổ Hàm Thanh, hôn lên trán cô một cái: “Không sao đâu, dù sao em vẫn còn cha mẹ.”
...
Tới khi Hàm Thanh lên lớp mười hai mới biết bà của Tần Vu Sâm đã qua đời ngày hôm đó.
Tỉ lệ phẫu thuật thất bại là rất thấp, nhưng anh đã rơi vào, nhưng mấy người chú bác lại không để cho anh tới tham dự lễ tang, Tần Vu Sâm chỉ đưa bọn họ tiền mai táng. Nhưng anh lại trông như không có việc gì, trái lại còn an ủi Hàm Thanh: “Muốn tưởng nhớ một người thì không nhất định phải đau khổ quỳ lạy trước mặt người đó, không phải sao?”
Tần Vu Sâm không có mẹ.
Mẹ của Tần Vu Sâm bị lừa bán đến nhà họ tần, sau khi sinh xong Tần Vu Sâm bèn bỏ chạy. Cha của Tần Vu Sâm cũng là người thành thật, cũng coi như là một người tốt, khi còn trẻ nghe lời bạn bè bán nhà ở quê, vào thành phố vay tiền mua máy tính mở quán net, quán net làm ăn cũng không tệ lắm, thậm chí có mấy năm thu được lợi nhuận kha khá.
Sau khi cha của Tần Vu Sâm qua đời, bà anh bèn lên thành phố bán cá nuôi anh.
Tần Vu Sâm nhớ rõ bà có nói một câu, chỉ cần có thể tinh thông một nghề là có thể sống sót.
Sống sót, dù có dễ dàng tới đâu, chỉ là không còn thể diện thôi.
Không có tiền, thể diện chỉ là giấc mơ.
Sau khi thanh toán xong khoản tiền cuối cùng cho các chú, anh thay số điện thoại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.
Hàm Thanh không biết nên an ủi anh ra sao, cũng bỏ qua thời gian tốt nhất để an ủi anh.
Cô đột nhiên nhận ra, cô đang sống chung với một người không hạnh phúc. Cô không khỏi nghĩ liệu sự xuất hiện của mình có khiến anh càng thêm phần bất hạnh không?
Suy nghĩ đó rất nhanh biến mất trong một lần làʍ t̠ìиɦ của hai người.
Trải qua năm lớp mười một được Tần Vu Sâm dạy kèm, khi lên lớp mười hai thành tích của Hàm Thanh đã ổn định trong top 50 của khóa, đối với một học sinh ở lớp bình thường mà nói đây là một chuyện đáng tự hào tới mức nào.
Khi lần đầu tiên cô thi đứng vào top 20 của khóa, Tào Nguyệt đã mời cô ăn một bữa KFC để khen thưởng. Cô không ở bên ngoài chơi tới khuya, đúng 8 giờ đã về nhau. Bình thường Tần Vu Sâm sẽ trở về tầm mười giờ, cô muốn chuẩn bị cơm cho anh vào giờ đó. Buổi tối không thích hợp ăn đồ nặng bụng, cô nấu canh gà, hầm càng lâu càng tốt, nhưng cho tới tận mười một giờ, Tần Vu Sâm vẫn chưa trở về.
Tới mười hai giờ, cô bắt đầu gọi điện thoại cho mấy người bạn của Tần Vu Sâm, cuối cùng gọi tới số của Bành Kiệu, mới biết được đã xảy ra chuyện.
“Hôm nay đám người anh Tần và lão Triệu có trực ban, ban nãy lão Triệu mới gọi điện thoại nói cho anh biết hôm nay văn phòng của bọn anh bị cảnh sát kiểm tra, bây giờ anh Tần đang ở đồn công an. Em cũng đừng lo lắng quá, chỉ là điều tra bình thường thôi, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn.”
Tần Vu Sâm và Bành Kiệu theo chân một vài sinh viên đi làm hacker mạng, làm việc cho vài cá nhân, cái gọi là văn phòng cũng chỉ là một căn phòng ngầm được cho thuê.
Tháng 11 trong đồn công an không có lò sưởi, áo khoác da của Tần Vu Sâm không ngăn cản được cái lạnh, Tóc Ngắn cũng bị bắt như anh vừa mới bị thẩm vấn xong, lúc ra ngoài đã què chân.
Tần Vu Sâm cũng bị đánh, không có cách nào khác, nếu sau này còn muốn lăn lộn ở bên ngoài nữa, miệng và đầu phải cứng hơn nắm đấm.
Cảnh sát không thu được tin tức gì hữu dụng trong miệng bọn họ, đám người của Tần Vu Sâm cũng nhanh chóng thay đổi IP, cho dù có tra như nào đi nữa thì cũng không tra ra được văn phòng.
Không có chứng cứ, chỉ có thể thả người.
Trước khi bị thả ra, Tần Vu Sâm hít một hơi khí lạnh, nói với Tóc Ngắn: “Đánh tôi đi.”
“Anh à, anh hồ đồ quá rồi.”