Tóc Ngắn còn không bằng anh, ít nhất anh đã tốt nghiệp cấp ba, Tóc Ngắn thậm chí còn không có bằng tốt nghiệp.
Tóc Ngắn vừa mới dứt lời, Tần Vu Sâm đã đá vào mạn sườn của anh ta, Tóc Ngắn bị đá ngã xuống đất, Tần Vu Sâm đi tới, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu muốn trở nên nổi bật, người khác đánh cậu thì cậu phải đánh lại.”
Đối với một người đàn ông mà nói, không có gì hấp dẫn hơn bốn chữ “Trở nên nổi bật” này được.
Trong nháy mắt Tóc Ngắn cảm thấy con ác quỷ bên trong mình cúi người, anh ta nắm lấy cổ áo của Tần Vu Sâm, đấm từng cái một vào bụng anh.
Mấy người cảnh sát bắt bọn họ ra rồi lại thả đi có đem trả lại đồ tùy thân, Tần Vu Sâm châm điếu thuốc cho một viên cảnh sát: “Mấy ngày nay cảm ơn anh Lý đã quan tâm.”
Lý Thành cũng vừa mới được lên chính thức, địa vụ ở trong cục không cao hơn so với cảnh sát phụ là bao nhiêu, khi nào cảnh sát phụ có việc thì mấy chuyện này đều rơi vào đầu anh ta.
Anh ta đã quên thấy các vị cấp trên châm thuốc cho nhau, nhưng đây là lần đầu tiên có người châm thuốc cho anh ta.
Tần Vu Sâm khiến anh ta nhớ tới người em trai khi anh ta mới vừa vào đại học, cả ngày chỉ biết đòi tiền người trong nhà, nói là mua sách nhưng thật ra anh ta biết số tiền đó đều bị nó nạp vào game.
Lý Thành không muốn để cha mẹ buồn nên tự bỏ tiền ra đưa em trai.
“Nhóc con, đầu óc chú mày tốt như vậy, hẳn là cũng biết con đường kiếm tiền nhanh chóng không phải là con đường chân chính.”
Tần Vu Sâm nhớ kỹ những lời mà Lý Thành nói.
...
Khi Tần Vu Sâm về đến nhà, phát hiện Hàm Thanh không ở nhà, vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên.
Hôm nay là chủ nhật, chủ nhật nào Hàm Thanh cũng luyện tiếng Anh với Tào Nguyệt.
Căn phòng cho thuê rất nhỏ, người anh lại cao, liếc mắt một cái là thấy rõ được hết, đi vài bước là hết căn phòng.
Bàn tròn là nơi anh và Hàm Thanh ăn cơm, cũng là nơi Hàm Thanh học tập. Sách luyện thi theo tháng và sổ ghi bài sai của cô được đặt ngay ngắn trên bàn, trên bàn có thêm một chậu xương rồng, màu xanh lục rất hợp với khăn trải bàn màu nâu nhạt.
Anh mở bài kiểm tra của Hàm Thanh ra, tất cả kết quả đều rất tốt, đặc biệt là ngữ văn.
Trả lại bài kiểm tra về chỗ cũ, anh chú ý tới bài văn của tôi.
Kiếp sau tôi sẽ là cây xương rồng.
Kiếp sau tôi sẽ là cây xương rồng.
Tôi không sợ nắng gắt và giá lạnh, trong sa mạc không ai tới, tôi là phong cảnh duy nhất.
...
Hắn lấy điện thoại ra, tìm số lưu tên Hạ Hàm Thanh.
“Em ở đâu vậy? Anh tới đón em.”
Hàm Thanh nói địa chỉ rồi lại nói thêm: “Anh không cần tới đón em đâu, em về luôn đây.”
“Vậy anh chờ em ở cửa ra tàu điện ngầm.”
Hàm Thanh đi ra khỏi cửa tàu điện ngầm ở phía đối diện đường cái, Tần Vu Sâm liếc nhìn một cái là đã trông thấy cô. Kể ra cũng thật kỳ lạ, bình thường cô hay mặc đồng phục học sinh, buộc kiểu tóc đuôi ngựa trông không có tí cá tính nào, nɠɵạı trừ đôi giày cỏ ba lá đã bị giặt tới trắng bệch mà anh mua cho cô hồi hè, cô trông vô cùng bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được cô.
Trong biển người mênh mông, dòng xe đi lại tấp nập.
Hai người vừa mới vào nhà, Tần Vu Sâm đã không không chờ được mà xé mở đồng phục học sinh của cô, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng vứt xuống đất, anh nhanh chóng cởi thắt lưng của mình ra, cọ lên cặp mông trắng nõn mềm mại của cô mấy cái là cứng.
Hàm Thanh bị tiến vào một cách đột ngột như vậy, nước mắt cô tuôn rơi.
“Anh làm gì thế, đau quá.”
“Hàm Thanh ngoan, có nhớ anh không?”
Sao có thể không nhớ chứ?
Cô chỉ là đã quen với việc sống một mình, không biết nên thể hiện nỗi nhớ nhung hay ỷ lại vào ai như thế nào.
Trước khi bắn Tần Vu Sâm đã kịp rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng không bắn xuống đắt mà bắn hết lên đồng phục của Hàm Thanh.
Cô vẫn chưa lên đỉnh, bên dưới đã tách thành không gian thoải mái, Tần Vu Sâm đưa hai ngón tay vào trong khuất loạn đường đi đã lầy lội của cô khiến nơi đó càng hỗn loạn hơn.
“Trong mấy ngày tạm giam anh đều muốn được làm vậy với em.”
Bỏ qua cái chữ “Làm” không được nho nhã này cho lắm thì mỗi ngày anh đều nghĩ tới cô.
“Hàm Thanh, ta sẽ giúp em vào đại học, em không muốn cũng phải vào.”
Hồn phách của Hàm Thanh, kiếp này hay kiếp sau đều cuộn tròn lại dưới sức mạnh ở những đầu ngón tay của anh.
Cô quay đầu lại, hôn lên đôi môi mỏng của Tần Vu Sâm.
Cô nghĩ, kiếp sau hẳn cô sẽ là một cây xương rồng – nếu như anh là sa mạc.