Hàm Thanh

Chương 3.2: Tay (2)

Trước Sau

break

Hàm Thanh không dám chạm vào máy tính, càng không dám đụng vào những phần mềm đen nghìn nghịt của anh, Tần Vu Sâm chê cười cô: “Không biết dùng máy tính thì khác gì thất học chứ?”

Cô biện hộ: “Không phải em không biết, chỉ là không được thành thạo thôi.”

Hồi cha của Tần Vu Sâm còn sống có mở miệng quán net, từ nhỏ anh đã ở trong quán net nên rất quen thuộc với máy tính, hơn nữa đối với con trai sức hấp dẫn của máy móc là vô cùng lớn.

Hàm Thanh chỉ có một người cha thà mở cửa hàng cho tình nhân cũng không muốn mua máy tính cho con gái.

“Dựa vào đầu óc của em, muốn tốt nghiệp đại học cũng không được.”

Tần Vu Sâm là một người rất thông minh, người thông minh thì lại thường tự đại. Hàm Thanh bị anh nói vậy cũng không cảm thấy buồn, bởi vì người nói là Tần Vu Sâm.

Anh là người có thể dễ dàng nhận được tiền thưởng từ việc thi đại học.

Tần Vu Sâm ngồi lên ghế, dùng mũi chân xoa bụng Hàm thanh đang ngồi trên giường đọc bài tiếng Anh.

Cơ thể của thiếu nữ 17 tuổi thật mềm mại, giống bông... Không, nếu có thể sờ được mây, vậy hẳn là sẽ có cảm giác như sờ vào mây vậy.

Anh tiến tới không có ý tốt, dán sát vào Hàm Thanh, Hàm Thanh ném sách xuống: “Anh làm gì!”

“Làm em đó.”

Mười giờ sáng thứ bảy, tiếng chim sơn ca không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ.

Hàm Thanh nhắm mắt lại, để mặc anh dịu dàng hôn lên cơ thể của mình.

“Bé cưng à, về sau chúng ta ăn, mặc, ở, đi lại đều sẽ gắn liền với internet, em có tin không?” Anh nói bằng chất giọng khàn khàn.

Hàm Thanh không biết anh đang nói cái gì, cô nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.

“Giống như này vậy.” Cách một lớp qυầи ɭóŧ, anh cắn lên môi âʍ ɦộ của Hàm Thanh: “Anh chỉ cần chạm vào âm đa͙σ em, nhưng toàn bộ dây thần kinh sẽ nhận được tin tức mà anh gửi tới.”

“Anh đừng đụng vào nơi đó.” Hàm Thanh khó nhịn mà nói, cô thật sự quá nhạy cảm, cô rất không thích cảm giác mất khống chế như này.

“Chạm vào nơi đó?” Anh cố ý dùng chóp mũi cao thẳng cứng rắn chọc xuống nơi phía dưới của cô, thuận tiện cọ sườn mặt mọc râu lên bắp đùi non mềm của cô: “Không chạm vào nơi này thì sao có thể làm em ướt được đây?”

Đừng có nói nữa, Hàm Thanh nghĩ thầm, nếu nói tiếp thì cô muốn nổ tung mất.

“Hàm Thanh ngoan, muốn làʍ t̠ìиɦ với anh không?”

Giọng nói của anh khàn khàn lại dịu dàng, làm Hàm Thanh nhớ tới tháng trước có xem nghe đĩa nhạc ở nhà Tào Nguyệt, giọng nói của nam nghệ sĩ người Nhật Bản cũng rất dịu dàng, nhưng hình như thiếu chút gì đó.

Cô nhìn đèn trần ở xung quanh, đếm tro bụi: “Muốn.”

“Muốn cái gì?”

Khi anh kiên nhẫn thì ngay cả làʍ t̠ìиɦ cũng sẽ ân cần dạy bảo cô, anh cũng sẽ dẫn dắt Hàm Thanh nói ra khát vọng của cô, dẫn đường để cô nhận được thứ mà cô muốn.

“Muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.”

...

Hàm Thanh chưa bao giờ biết, thời gian có thể lãng phí như vậy.

Cả buổi chiều cũng chỉ mặc một chiếc áo thun nằm ở trên giường, chẳng làm gì hết ngoài việc đếm số thuốc lá mà anh hút.

Thuốc lá và hoàng hôn, nó làm cô nhớ tới một bộ phim đậm tính nghệ thuật mà cô xem hồi trước. Tay của Tần Vu Sâm đặt lên mông cô, thỉnh thoảng xoa nắn: “Ngày hôm qua mẹ em tới tìm em à?”

“Sao anh lại biết?”

“Bành Kiệu ở trường em có làm việc cùng với anh, nói rằng ngày hôm qua lúc tan học có thấy em và mẹ ở quán ăn.”

“Bà ta bảo em đi tìm cha, thuyết phục ông ta ly hôn với bà ta.”

 

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc