Có lẽ kiếp trước Lý Hạc Minh là thợ thủ công lát gạch và chạm khắc mái hiên, nên chỉ cần bắt cây thang là hắn sẽ lập tức trèo lên cao.
Lâm Ngọc chỉ vừa khen hắn một câu, nói là không thích gậy ngọc, vậy là hắn cảm giác nàng đang gián tiếp nói thích hắn, thế là vui sướиɠ đè người xuống hôn một hồi lâu, còn vòng vo hỏi thêm: “Gậy ngọc có gì không tốt?”
Lâm Ngọc thật sự không thích đồ vật kia, đương nhiên sẽ không dùng đến, biết nói gì đây. Nhưng nghe Lý Hạc Minh hỏi, nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Chỉ là hiện tại không thích hợp để tập trung suy nghĩ, nàng nửa dựa ra sau, mông và eo treo lên người Lý Hạc Minh, đôi tay ôm cổ hắn, đùi ngọc vắt lên vòng eo rắn chắc kia, trong huyệt đang ngậm nghiệt căn to lớn của hắn, nàng bị đâm đến độ cơ thể run rẩy, sóng ngực lay động, hồn vía lang thang trong bể dục, hơn nửa này chỉ rặn ra một câu: “Ngọc lạnh…ưm…không… không nóng như chàng….”
Hắn cảm thấy thoải mái nhất khi dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng ra vào huyệt nàng, hang động ngoan ngoãn ngậm lấy hắn, lúc vào thì giãn ra, lúc lui ra thì siết lại. Lâm Ngọc bị hắn làm đến mức eo hông rã rời không còn sức lực, tựa như hắn muốn thế nào thì là thế đó.
“Thích…rất thích…”
Có lẽ là vì động tác của Lý Hạc Minh làm cho thoải mái, nàng chớp đôi mắt ướt át của mình, đỏ mặt nhìn hắn: “Vả lại….không lớn…ưm…bằng chàng…”
Nghe vậy, Lý Hạc Minh không nói lời nào, chỉ cười, đôi mày kiếm nhướng lên, thật sự rất vui vẻ.
Thường ngày hắn rất ít khi cười, phần lớn là luôn giữ gương mặt lạnh, quanh năm suốt tháng phải đối mặt với một đám vũ phu thích động đao động kiếm, cùng với máu tanh của loạn thần tặc tử, nên không thể cười nổi, hiện tại được Lâm Ngọc lấy lòng bên mới thấy hắn vui ra mặt như vậy.
Hắn đâm vào thật nhanh, quy đầu lập tức đánh vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo, nhục huyệt co rút một trận, hai mắt Lâm Ngọc đỏ lên, mông lung rêи ɾỉ, trông vô cùng đáng thương. Nhưng ŧıểυ huyệt trống rỗng theo bản năng cắn chặt không chịu để cho hắn ra ngoài.
Lý Hạc Minh không muốn rút ra hết, đầu nấm đỏ đậm còn ở lại, ŧıểυ huyệt mềm mại siết chặt không buông, eo hắn chầm chậm đưa đẩy.
Lý Hạc Minh không ngờ rằng mình sẽ nghe được câu này, hắn chớp mi mắt dính ướt mồ hôi, hạt mồ hôi rơi vào mắt mang đến cảm giác cay cay. Hắn nhíu mày nhìn cự vật của mình đang chôn trong hang “nước” kia, hỏi: “Của ta rất xấu sao?”
Lâm Ngọc không muốn nói dối, nàng thành thật lắc đầu: “Không đẹp lắm….A…”
Hắn đưa tay vén vài sợi tóc dính ướt mồ hôi cho Lâm Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cùng lúc đó hắn lay eo nàng, lời nói mang theo uy hiếp: “Nói lại lần nữa!”
Lâm Ngọc bắt lấy cánh tay bên hông, bất đắc dĩ sửa miệng: “Đẹp…đẹp….a…Nhị Ca…ưm…. Chậm một chút…”
Lông mao rậm rạp che kín cửa huyệt, hắn cúi đầu chỉ thấy hạt châu sưng tấy lên, khi hắn bắn tinh, chỗ đó run lên vài cái, vừa ướt vừa bóng, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Hôm nay Lý Hạc Minh đã bắn hai lần, nhưng thứ đồ kia vẫn còn cứng, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, bế Lâm Ngọc lên bằng một tay, chơi đùa với thân thể nàng, hắn bảo nàng tách hai chân ra quỳ trên trường kỷ, đưa lưng về phía hắn.
Lâm Ngọc bất lực chống lên tay vịn quay đầu nhìn hắn, thứ đồ dưới háng kia của hắn vẫn dựng thẳng đứng lên, đâu giống cái dáng vẻ đã được thoả mãn.