Tuy Lâm Ngọc có thể cảm nhận rõ được cảm giác ướt át dưới thân, nhưng khi nàng cúi đầu nhìn xuống, hình ảnh lộn xộn dâm mỹ ở giữa hai chân vẫn khiến tim nàng ngứa ngáy vô cùng.
Cảm giác xấu hổ bủa vây trong đầu, Lâm Ngọc nắm chặt gối tựa, không biết rốt cuộc đang muốn Lý Hạc Minh tiếp tục hay dừng lại, nàng chỉ làm theo bản năng, đưa nhục huyệt trống rỗng về phía dươиɠ ѵậŧ của hắn: “Nhị Ca…um…”
Lý Hạc Minh biết nàng vẫn chưa thoả mãn, nhưng dường như hắn muốn tra tấn nàng nên không động thân đi vào.
Hắn đưa tay mơn trớn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, nhặt một sợi tóc đang mướt mồ hôi dính trên lưng, đưa lên môi hôn, giọng trầm khàn: “Tự nàng nuốt đi!”
Hắn rất thích sử dụng chiêu này, mơn trớn cho nàng đến độ chịu không nổi, nhưng lại không thoả mãn ngay cho nàng, nhất định phải tận mắt nhìn thấy nàng trong dáng vẻ da^ʍ đãиɠ chủ động cầm nghiệt căn hắn nuốt vào từng chút một.
Mặt Lâm Ngọc đỏ bừng, nhưng cũng không từ chối, bàn tay run rẩy thò xuống giữa hai chân, nắm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nhắm ngay cửa huyệt ngứa ngáy, đồng thời, mông và eo lùi lại phía sau, cố sức nuốt nó vào.
Sau vài lần thử thất bại, nàng chun mũi, mất lực quay đầu nhìn về phía Lý Hạc Minh, xin giúp đỡ: “Rớt ra rồi…ưm…Nhị Ca…”
Vì không ăn vào nên mắt nàng ửng hồng như muốn khóc, tiếng gọi “Nhị Ca” vừa mềm vừa nhẹ, ngực Lý Hạc Minh tê dại, khom lưng hôn lên xương bướm xinh đẹp của nàng.
Ngọc bội trên cổ rơi xuống lưng Lâm Ngọc, khi hắn mở miệng, giọng đã khàn đục, gấp không thể chờ nổi: “Tách huyệt ra!”
Lâm Ngọc nghe lời, đưa hai tay đến mông, ngón tay mảnh khảnh tách hai cánh mông ra hai hướng, nàng hơi dùng lực, nên ŧıểυ huyệt hồng hào liền lộ ra khỏi chiếc màn thầu trắng trẻo.
Hai tay nàng tách mông, nên không có điểm tựa, nửa người trên đành bất lực đổ rạp xuống trường kỷ, tơ lụa mềm mịn chảy dài theo sống lưng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mông chổng cao, chờ đợi Lý Hạc Minh đâm vào.
Lý Hạc Minh đỏ mắt nhìn, nhưng hắn không làm ngay, hắn đỡ cổ Lâm Ngọc, kéo một cái gối mềm đến kê dưới mặt cho nàng, lúc này mới bắt đầu động.
Cái đâm lần này biến mọi thứ trước mắt Lâm Ngọc trắng xóa, âm thanh rêи ɾỉ còn ở cổ họng, bụng dưới run rẩy, hai tay đang tách mông lập tức mất hết sức lực.
Hôm nay hắn hỏi nhiều câu rất lạ, nhưng có lẽ vừa rồi Lâm Ngọc bị đâm quá nhiều lần, giờ lại bị lấp đầy lần nữa, nên nàng rêи ɾỉ một tiếng rồi nói: “Ngon…rất ngon….”
Lý Hạc Minh bình thản, nắm giữ hai cánh mông nàng, bắt đầu đưa đẩy, tinh hoàn nặng trĩu đánh lên cửa huyệt, dâm thủy văng tung tóe, hắn thở hổn hển tiếp tục hỏi: “Vậy có muốn buổi tối ngậm đi ngủ không?”
Nhục huyệt cọ xát với dươиɠ ѵậŧ tạo thành tiếng nước “nhóp nhép”, eo Lâm Ngọc hạ thấp xuống, không tự chủ đưa đẩy theo tần xuất ra ra vào vào của hắn, mơ hồ đáp: “Được…”
“Ưm….ư….Đừng….” Lâm Ngọc đã mất mặt một lần rồi, không muốn mất mặt lần thứ hai nữa, nghe thấy lời nói không biết xấu hổ kia của hắn, nàng bò dậy muốn chạy, nhưng một phần đang bị Lý Hạc Minh đè nặng trên người, một phần thân thể nàng đã mềm nhũn ra, làm sao có thể trốn được
Lâm Ngọc đáng thương gọi tên hắn, khi thì gọi “Nhị Ca”, khi thì gọi “phu quân”, vốn muốn xin hắn làm chậm một chút, nhưng chỉ đổi lại được cái hôn nhẹ giữa chân mày, bên dưới vẫn giữ cường độ mạnh bạo ấy.
Lý Hạc Minh rất thích nhìn thấy bộ dạng Lâm Ngọc bị hắn làm đến độ bắn cả nước ŧıểυ, vì vậy nhỏ giọng dụ dỗ nàng: “Thê Thê, bắn ra đi!”
Nơi đó của nàng giống như bị làm hỏng rồi, khi nước ŧıểυ rơi chậm lại, từng chút từng chút theo động tác của Lý Hạc Minh rơi ra ngoài, nhỏ giọt trên trường kỷ, từ đùi đến đầu gối của Lâm Ngọc đều là nước ŧıểυ của nàng.
Mặt Lý Hạc Minh đổi sắc, hắn đang định rút dươиɠ ѵậŧ mềm xuống ra khỏi cơ thể Lâm Ngọc, nhưng chưa kịp rút ra hẳn, còn nửa cây ở trong, đột nhiên khe hẹp ở quy đầu mở mắt, bắn nước ŧıểυ vào trong huyệt nàng.
Nước ŧıểυ nóng bỏng chảy vào trong cơ thể, Lâm Ngọc mở to mắt, ŧıểυ huyệt run rẩy, miệng rêи ɾỉ, nắm chặt chiếc gối.
Lý Hạc Minh cắn răng chịu đựng cơn sảng khoái để rút dươиɠ ѵậŧ ra, quy đầu vừa ra đến cửa huyệt sưng tấy của nàng, nó liền chật vật bắn chút ít nước ŧıểυ còn sót lại lên trên huyệt.