Sau khi được Lương Văn Viễn vệ sinh sạch sẽ, Thời Văn Nhân bị Phó Mộ Hàn gọi trở về trường học để chuẩn bị cho cuộc thi.
Gần nửa tháng, ngoài việc Lương Văn Viễn gọi ra ngoài ăn tối, Thời Văn Nhân hầu như không có thời gian để ý đến anh.
Một ngày nọ, Thời Văn Nhân đang ngồi trong văn phòng của Phó Mộ Hàn thay anh ấy xem bài tập thường ngày của học sinh thì điện thoại di động của cô chợt reo lên.
Thời Văn Nhân thấy là số lạ, do dự một lúc mới bắt máy.
“Alô.” Thời Văn Nhân lễ phép chào người ở đầu dây bên kia.
Người này thoạt đầu không nói gì, chỉ cười nhẹ, tiếng cười khàn khàn trầm thấp xuyên qua ống nghe truyền vào tai Thời Văn Nhân.
“Xin hỏi cô có phải là cô Thời không?” Lương Văn Viễn dừng lại một chút, hờ hững nói: “Hôm nay có một bữa cơm tôi muốn mời cô.”
Đầu ngón tay Thời Văn Nhân đang di chuyển chuột chợt khựng lại một nhịp, rồi bấm vào quảng cáo trên trang, máy tính đột nhiên phát ra âm thanh nền ầm ĩ, cô vội vàng đóng trang web lại, hơi ngượng ngùng ngồi đó nhìn màn hình máy tính.
Lương Văn Viễn đột nhiên gọi điện cho cô, đây là điều cô không ngờ tới. Bình thường anh chỉ lên Wechat hẹn trước với cô, vả lại hôm nay còn dùng số lạ gọi cho cô, Thời Văn Nhân cảm thấy hơi quái lạ.
“Sao tự dưng lại gọi cho em vậy?” Thời Văn Nhân nhìn lại số trên màn hình điện thoại di động của mình, chắc chắn rằng đó không phải là số của Lương Văn Viễn.
“Hai ngày trước điện thoại di động của anh bị hỏng, anh đã mang đi sửa rồi. Đây là số mới, em lưu lại hay không cũng được.” Lương Văn Viễn thấp giọng giải thích nguyên nhân.
Nghe Lương Văn Viễn nói vậy, Thời Văn Nhân thấp giọng bật cười, khiến lông mi run nhẹ: “Sao thế? Anh Lương giàu vậy còn cần sửa điện thoại di động à?”
Lương Văn Viễn có vẻ hơi bất đắc dĩ, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần kèm theo ý cười: “Anh Lương dù giàu cũng không thể phung phí đâu nhé.”
Nói đến đây, nụ cười trong mắt Thời Văn Nhân càng sâu thêm.
Cách đây không lâu, nhà trường muốn mở rộng diện tích thư viện đồng thời mua một lô sách mới nhằm tạo điều kiện cho học sinh học tập, tuy nhiên kinh phí của trường không dư dả lắm, lúc ấy sếp Lương lại chi rất hào phóng, thẳng tay tặng ba trăm triệu.
Vậy mà bây giờ anh lại ở đây nói với cô rằng anh tiếc tiền đổi điện thoại di động.
“Vậy cô Thời à, cô có nể mặt tôi không?” Lương Văn Viễn bất giác bật cười ngay khi nghe được tiếng cười của Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân ngừng cười, hỏi: “Em nhất định phải đi hả?”
“Cạch”, tiếng bật lửa vang lên, Lương Văn Viễn châm một điếu thuốc, đáp lại một cách mơ hồ không rõ: “Coi như một ân huệ cho anh, được không?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy rằng trong thời gian ngắn tiếp xúc, cô dường như đã bị Lương Văn Viễn mê hoặc rồi.
Giống như bông hoa mê đắm ánh sáng ban ngày, chim mòng biển mê biển, mây mê trăng sáng, cô thực sự không thể cưỡng lại người đàn ông này.
“Gửi thời gian vào điện thoại di động của em đi, đón em ở đầu phố nhé.”
Gọi điện thoại xong, Thời Văn Nhân ở trong phòng làm việc cho đến buổi chiều mới hoàn thành nhiệm vụ mà Phó Mộ Hàn giao cho, tùy tiện thu dọn rồi rời trường.
Nơi cô đợi anh là một nơi lộng gió, từng cơn gió rét thổi qua, Thời Văn Nhân kéo chiếc khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lại một đôi mắt đẹp đang khẽ chớp trong gió nhẹ.
Sợi tóc tung bay che khuất tầm nhìn của cô, Thời Văn Nhân nhấc tay định gạt nó ra, mới giật mình nhận ra một chiếc Audi màu đen đang đậu trước mặt mình.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, sườn mặt của Lương Văn Viễn xuất hiện.
Một tay anh đặt lên cửa sổ, đầu ngón tay cầm điếu thuốc sắp tàn, một tay anh cầm vô lăng. Những ngón tay dài trắng trẻo cầm lấy vô lăng đen trông gợi cảm đến không gì sánh nổi.
Đường quai hàm mịn màng và sắc bén phác họa một bên khuôn mặt không thể chê vào đâu được, đôi môi mỏng của Lương Văn Viễn hơi mím lại nhìn về phía bên này, vẻ mặt vốn thờ ơ bỗng trở nên trìu mến hơn khi nhìn thấy Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân mở cửa xe, khom người đi vào trong xe.
Liền đó, mùi hương của Lương Văn Viễn vây quanh cô, khiến cô không thể chạy thoát.
“Sao lần nào cũng bắt anh đón em ở đây vậy?” Lương Văn Viễn đóng cửa sổ cẩn thận, tăng nhiệt độ trong xe, nghiêm túc nói: “Chẳng phải đến trường của em sẽ thuận tiện hơn sao?”
Thời Văn Nhân thoáng liếc qua Lương Văn Viễn, vừa định trả lời thì Lương Văn Viễn đã nghiêng người tới gần cô, sau đó một mùi hương nồng nàn xộc vào mình, trái tim bỗng chốc như bị níu chặt, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Bộ ngực rộng rãi của Lương Văn Viễn chắn trước cơ thể cô, điểm sáng duy nhất trước mắt cô bị che đậy kín kẽ, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hơi thở nóng hổi của Lương Văn Viễn phả vào một bên cổ cô, khiến cổ cô hơi ngứa ngáy, vài sợi tóc xõa quét qua mặt anh, trong chốc lát Thời Văn Nhân cảm giác được mình đang đỏ mặt.
Thời Văn Nhân hơi nghiêng đầu theo động tác của Lương Văn Viễn, hai tay cô nắm lấy ve áo của Lương Văn Viễn, nhỏ giọng thút thít triền miên với anh.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển.
Lương Văn Viễn giơ tay kéo dây an toàn, cô thở nhẹ cúi đầu, xấu hổ lẩm bẩm: “Vì ở đây có thể hôn nhau chứ sao.”
Động tác của Lương Văn Viễn khựng lại, anh theo đà nhìn xuống Thời Văn Nhân.
Hai người bị nhốt trong không gian nhỏ bé này, hơi thở quấn vào nhau, bầu không khí vừa mê ly vừa mập mờ.
Khuôn mặt trắng nõn của Thời Văn Nhân bây giờ lấm tấm vài giọt mồ hôi, mắt hạnh ướt át nhìn anh, đôi mắt ngu ngơ trong sáng đó nhìn thẳng vào đáy lòng anh, khiến du͙© vọиɠ muốn mạnh bạo ức hiếp cô không hề giảm bớt mà càng tăng thêm.
Thấy Lương Văn Viễn không có hành động tiếp theo, cô ngước lên thì chợt va vào ánh nhìn của anh.
Thời Văn Nhân cảm thấy ánh mắt của anh mang theo chút chần chừ và kinh ngạc, cô vội vàng cúi đầu tránh cái nhìn của Lương Văn Viễn, lông mày hơi nhíu lại, hối hận vì đã nói câu ấy.
Lương Văn Viễn không nói gì, chỉ giúp cô thắt dây an toàn rồi ngồi lại vào ghế lái, nhưng cũng không vội khởi động xe mà ngồi tại chỗ hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc và im lặng hút.
Điếu thuốc cháy rất nhanh trong gió, làn khói bốc lên bị gió thổi bay trước khi người ta kịp nhìn rõ rồi biến mất trong buổi chạng vạng xám xịt này.
Lương Văn Viễn vẫn không nói gì, cho đến khi anh bấm tắt một cuộc gọi đến. Trong khoảnh khắc xe khởi động, anh mới chậm rãi mở lời, khẽ cười nói: “Nhân Nhân, đừng quyến rũ anh, sẽ có phản ứng đấy.”