Lương Văn Viễn đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Nhà hàng không lớn nhưng trang trí đủ tinh tế.
Chính giữa đại sảnh là một con suối nhỏ được chạm khắc bằng tay, hai bên là lầu các đình đài cao thấp, phía sau suối có tấm bình phong, chắn tầm nhìn phía sau.
Hai người đi theo hướng dòng suối vào trong mới nhìn thấy đại sảnh.
Hoá ra đây chỉ là phòng chờ.
Một nữ phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn chào đón họ, hơi nghiêng người lập tức dẫn họ vào phòng riêng mà không cần hỏi han gì.
Có vẻ như Lương Văn Viễn là khách quen ở đây.
“Anh Lương, vẫn như cũ ạ?” Nữ phục vụ khẽ mở cửa phòng riêng cho hai người, thoáng nhìn Thời Văn Nhân: “Hay là… gọi món khác?”
Lương Văn Viễn dẫn Thời Văn Nhân vào phòng riêng. Anh không nói một lời, cởi áo khoác treo lên mắc áo, sau đó đưa tay về phía Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân không hiểu, Lương Văn Viễn giơ tay lên, nhướn mày.
Thời Văn Nhân kịp phản ứng, hơi xấu hổ, vội vàng cởi áo khoác đưa cho Lương Văn Viễn.
Nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy thế, càng cúi đầu thấp hơn, Thời Văn Nhân có thể nhìn ra cô ấy đang mỉm cười.
Sau khi Lương Văn Viễn làm xong, anh chậm rãi nói: “Như thường lệ, mang tất cả những món có vị quế nhà hàng có lên đây đi.”
“Vâng, anh Lương, xin anh chờ một lát.” Sau đó, cô phục vụ bước ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn lén nhìn vài cái.
Thời Văn Nhân hơi ngạc nhiên sau khi nghe Lương Văn Viễn dứt lời: “Tất cả?”
Lương Văn Viễn rót cho Thời Văn Nhân một tách trà, đẩy đến trước mặt cô, gật đầu: “Hôm kia anh dẫn em đi ăn tối, anh cảm thấy em thích mùi hoa quế, nhưng anh không biết là món nào nên anh đành phải làm vậy.”
Anh như có điều suy nghĩ: “Cá quế của nhà hàng này khá ngon, em có thể ăn nhiều thêm một chút.”
Trong lòng Thời Văn Nhân ấm áp, cô không ngờ Lương Văn Viễn sẽ nhớ cô thích những thứ có hương quế chỉ bằng chút ít hành động của cô đêm đó. Cô cũng không ngờ rằng Lương Văn Viễn - dường như luôn không quan tâm đến mọi thứ - sẽ có một mặt như vậy.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được đem lên, Lương Văn Viễn lại bảo người phục vụ đặt đồ ăn đã gọi đến trước mặt Thời Văn Nhân.
Điều Thời Văn Nhân hơi ngạc nhiên là nɠɵạı trừ món được gọi ra, những món còn lại đều là món cô thích. Nhưng cô không lắm chuyện hỏi Lương Văn Viễn điều gì cả.
Các món ăn quả thực rất tinh tế, với nhiều loại được đặt ở giữa những chiếc đĩa sứ trắng, cách sắp xếp chúng cũng khá đặc biệt.
Lúc đồ ăn được bưng ra, Thời Văn Nhân không động đũa mà ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi.
Lương Văn Viễn hơi khó hiểu. Anh đưa cho Thời Văn Nhân một đôi đũa, hỏi: “Sao em không ăn?”
Thời Văn Nhân đặt tay lên đầu gối, nói: “Chẳng phải còn người chưa tới ạ?”
Lương Văn Viễn cầm khăn nóng lau tay, lắc đầu cười, cô bé thật dễ lừa, cất giọng trầm thấp tựa như nước hồ chìm nổi: “Không, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Anh nhướn mày ra hiệu cho Thời Văn Nhân nếm thử đồ ăn: “Cá không tồi đâu, em ăn thử đi.”
Thời Văn Nhân sửng sốt, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của Lương Văn Viễn quá nặng nề.
Thời Văn Nhân cầm đũa lên định ăn cá quế, nhưng đột nhiên dừng đũa lại giữa không trung, rồi nghiêng đầu nhìn Lương Văn Viễn, nhận ra Lương Văn Viễn không định ăn mà đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Sao vậy? Trên mặt em có dính gì à?” Thời Văn Nhân ngập ngừng nói, khẽ xoa mặt.
Lương Văn Viễn mỉm cười nhìn chăm chú Thời Văn Nhân, khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô bị chà nhẹ tạo thành một vết đỏ, đôi mi rung rinh khẽ chớp liên tục, vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng cộng với bản tính dịu dàng, Lương Văn Viễn phải thừa nhận điều đó rất quyến rũ và thú vị.
“Không có gì, chẳng phải con gái thích chụp ảnh trước khi ăn à? Sao em không làm thế?”
Giọng nói có phần gợi cảm của Lương Văn Viễn khiến trái tim Thời Văn Nhân rung động, nhưng những lời anh vừa nói làm Thời Văn Nhân kinh hãi đến nỗi cô gần như bị sặc món súp đang ăn.
“Sao anh biết nhiều về con gái thế?”
Lương Văn Viễn không thể phủ nhận. Anh đặt một miếng cá quế vào đĩa của Thời Văn Nhân: “Em và họ khác nhau nên anh rất tò mò.”
Họ? Thời Văn Nhân nhìn chằm chằm đồ ăn Lương Văn Viễn gắp cho mình, nhưng cuối cùng không hỏi thêm gì nữa.
Khi ăn gần xong, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc đang rửa tay ở bồn rửa, cô tình cờ nghe được cô phục vụ đang nói chuyện với người khác.
“Hôm nay cô có thấy cô gái mà anh Lương dẫn theo không?” Cô gái rất hào hứng, giọng điệu đầy vẻ hóng hớt.
“Ừ, ừ, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng soft quá.” Người kia còn phấn khích hơn người đầu tiên, nhưng trong lời nói lại lộ ra đôi chút thất vọng.
“Trước đây thường đến đây theo nhóm, hôm nay anh ấy chỉ dẫn theo mỗi cô này, anh Lương thay đổi khẩu vị rồi à?” Cô gái hỏi ngược lại.
“Chẹp, cô đừng có nói, tôi nghĩ cậu Lương đối xử với cô này khá khác biệt đấy. Cô từng thấy cậu Lương treo áo cho người khác, thêm trà, không biết thích ăn món nào nên gọi hết một lần chưa?”
“Cảm giác mới mẻ thôi, phải đối phó cẩn thận chứ.”
Sau khi hai người rời đi, cô bước ra khỏi phòng rửa tay bên kia. Thời Văn Nhân rút khăn giấy lau tay rồi ném tờ giấy vào thùng rác, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi, chỉ đột nhiên cảm thấy bực bội, không muốn nghe thêm những lời này nữa.
Trở lại phòng riêng. Lương Văn Viễn đã tính tiền xong, ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đang chán nản chờ đợi cô.
Thấy cô quay lại, Lương Văn Viễn đứng dậy đưa áo cho cô.
Thời Văn Nhân cứ canh cánh mãi những câu nói kia, bèn gọi anh: “Lương Văn Viễn.”
“Ừm?” Lương Văn Viễn quay đầu lại nhìn cô với vẻ thắc mắc.
Cô mạnh dạn hỏi: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô rồi?”
Tay cầm áo của Lương Văn Viễn dừng lại giữa không trung, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh kia, lông mày hơi nhíu lại.
Hẳn là lại có người nói hươu nói vượn rồi.
Anh khoác áo khoác lên cho Thời Văn Nhân, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, hơi kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi thì thầm vào tai cô: “Không có cô nào cả.”
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhưng trong phòng lại sáng trưng ánh đèn.
Bóng của họ quyện vào nhau in trước khung cửa sổ kính sát đất khổng lồ. Cô ngước nhìn anh, nhớ lại cái đêm họ gặp nhau lần đầu.
Cô không thể biết lời nào của anh là thật, lời nào là giả, rốt cuộc anh dành cho cô bao nhiêu chân tình.
Mối quan hệ giữa họ rất mơ hồ, ai cũng chưa từng nói tiếng yêu.
Trên đường ra ngoài, cô luôn đi sau Lương Văn Viễn một bước.
Trời đêm tối tăm hôm nay lại có trăng tròn nhô cao.
Ánh đèn chói mắt, cô ngước nhìn ánh trăng mờ ảo, cảm giác mình đã rơi vào một cái bẫy mang tên Lương Văn Viễn mất rồi.