Lương Văn Viễn rên khẽ khi quy đầu của anh đẩy vào chân tâm, môi trường nóng ẩm mang lại cho anh cảm giác không kém gì cᏂị©Ꮒ huyệt nhỏ của cô.
Khe huyệt phun ra từng đợt dâm dịch, làm ướt gậy thịt giúp cho anh ra vào trơn tru.
“Ưm.” Thời Văn Nhân thở hổn hển khi ©ôи th!t nóng bỏng cọ xát miệng huyệt rồi trượt nhanh vào giữa mép huyệt của cô, âm hạch của cô bị chọc liên tục, gậy thịt ở giữa hai chân cô cương cứng, khiến chân cô không thể kẹp lại được.
Lại một cái đánh nữa, Lương Văn Viễn vòng tay quanh eo cô, vùi mặt vào cổ Thời Văn Nhân: “Em yêu, kẹp chặt thêm chút nữa.”
Nghe được hai từ này, đầu óc Thời Văn Nhân như nổ tung, huyết dịch quanh người sôi sục, âm đa͙σ suýt nữa đạt cực khoái.
Lương Văn Viễn như đã cảm nhận được sự thay đổi của cô, động tác của anh trở nên mạnh hơn, tốc độ đưa đẩy ngày càng nhanh, có vài lần anh gần như đã đút vào huyệt nhỏ của cô.
“Hức.” Thời Văn Nhân ngửa cổ lên nắm lấy cánh tay anh, trên mặt hiện lên từng vệt đỏ hây, toàn thân ưng ửng.
“Lương Văn Viễn, nhanh quá rồi.” Âm hạch của cô đang bị đụng chạm một cách nhanh chóng, khiến cô không ngừng run rẩy, chân run run không thể kiểm soát, không còn chút sức lực nào.
Lương Văn Viễn cảm thấy giữa hai chân cô căng chặt, làn da trắng nõn mềm mại đã bị anh ma sát đến đỏ bừng sưng tấy, mỗi khi anh đi qua miệng huyệt của cô, cái miệng nhỏ hẹp đó tựa như một cái lỗ đen muốn hút anh vào, phun ra nhiều dâm dịch đến mức bị ©ôи th!t của anh lôi ra, bắn tung tóe vào gấu áo của anh.
“A, Lương Văn Viễn, chậm một chút, em sắp không chịu nổi nữa rồi.” Gò má của Thời Văn Nhân áp lên tóc mai của Lương Văn Viễn, muốn cầu xin người đàn ông phía sau cô làm chậm lại.
Cơ thể cô quá nhạy cảm, âm hạch bị chọc đến mức căng đầy, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến cô run rẩy.
Lương Văn Viễn đặt hai tay lên đùi cô, đồng thời nghiêng mặt hôn Thời Văn Nhân.
Khóe mắt cô rưng rưng vì sung sướиɠ, cô nức nở hôn Lương Văn Viễn, hai tay chống lên mặt bàn đón nhận cú va chạm dữ dội của người đàn ông phía sau.
“Em yêu, gọi tên anh đi.” Lương Văn Viễn nắm chặt cằm cô, dươиɠ ѵậŧ to lớn chậm rãi chọc vào bên trên âm hạch.
“Ưm, hức a.” Thời Văn Nhân kẹp chặt hai chân, nhìn Lương Văn Viễn đầy mê ly, nhẹ nhàng gọi: “Lương Văn Viễn.”
Lương Văn Viễn như không hài lòng với câu trả lời của cô, phía dưới vẫn duy trì động tác cũ: “Không đúng.”
Đầu óc Thời Văn Nhân không tỉnh táo lắm, cô sắp bị Lương Văn Viễn tra tấn đến chết rồi, cảm giác ngứa ran dưới cơ thể không ngừng truyền lên não, máu trong cơ thể nóng dần lên, cô chậm rãi gọi: “A Viễn.”
Khi Lương Văn Viễn nghe thấy câu trả lời mình muốn, anh dừng lại, rồi tung ra đòn tấn công dữ dội hơn.
©ôи th!t giữa hai chân ra vào nhanh đến nỗi tạo ra bóng ảnh, còn vùng da ở đùi trong của cô bị anh cọ xát đỏ đến mức đỏ au.
“Hừm…” Đùi Thời Văn Nhân nóng bừng, da thịt như bị bỏng, nhưng lại quá thoải mái, đến nỗi cô không biết lúc này nên làm sao mới phải: “Ưm a... A Viễn.”
“Em yêu, gọi tên anh tiếp đi nào.” Lương Văn Viễn cắn vào phần da nhỏ sạch sau gáy Thời Văn Nhân, vừa thúc một cách mãnh liệt.
Canh bổ tràn ra khắp bàn, chảy thưa thớt dọc theo mép bàn rơi xuống sàn, chiếc bàn bên dưới cả hai bị rung chuyển do va chạm, bát đĩa trên bàn kêu lên leng keng.
“A Viễn, ưm…” Thời Văn Nhân đưa tay nắm lấy tóc Lương Văn Viễn. Cô không khỏi cắn môi dưới, khe huyệt được cọ xát thật sự quá sảng khoái. Cô bật hét lên: “A Viễn, sướиɠ quá, sướиɠ quá đi mất.”
“cᏂị©Ꮒ huyệt em sướиɠ hay cᏂị©Ꮒ chân sướиɠ hả?” Lương Văn Viễn thở dốc, hỏi.
Giọng nói của Thời Văn Nhân vỡ vụn, cô thực sự không hiểu tại sao Lương Văn Viễn luôn thích nói những lời thô tục như vậy.
“Tất cả, a, tất cả đều sướиɠ.” Thời Văn Nhân thành thật trả lời.
“Chọn một cái thôi.”
Thời Văn Nhân sắp ra rồi, hoàn toàn không nghĩ rõ ràng được: “Vậy thì cái thứ nhất.”
Hai chân của Thời Văn Nhân càng ngày càng kẹp chặt, Lương Văn Viễn bị kẹp hơi đau: “Vậy lần sau cᏂị©Ꮒ vào trong nhé?”
Thời Văn Nhân tựa vào vai anh, dùng tay trái ôm lấy cổ Lương Văn Viễn, hỗn loạn gật đầu: “Dạ, nhanh lên, A Viễn.”
Thời Văn Nhân lẩm bẩm: “Em sắp ra rồi, nhanh lên anh.”
Mông của Thời Văn Nhân bị xương mu của Lương Văn Viễn chọc vào, âm thanh da thịt va chạm trong phòng truyền đến tai cô, cô xấu hổ cúi đầu, cố gắng tránh né những âm thanh này.
Sau mấy chục lần thúc, một lần đâm sâu, Thời Văn Nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào: “Ưm hức, A Viễn.”
Một dòng chất nhầy chợt trào ra từ miệng huyệt của cô, chảy xuống chân cô.
Lương Văn Viễn ôm chặt Thời Văn Nhân, mười ngón tay đan xen tại mép bàn, anh bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc trắng vào giữa hai chân Thời Văn Nhân.