Tiếng mưa rơi lách tách đánh vào kính, rót thành dòng nước thấm ướt trái tim Thời Văn Nhân, ướt sũng từ trong ra ngoài, đến nỗi không thể vắt ra hết.
Mãi cho đến khi Lương Văn Viễn đỗ xe ở gara tầng ngầm xong, nắm tay cô bước lên lầu thì cô mới nhận ra mình hoàn toàn không hề nghe lầm.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng, anh nắm tay cô mở cửa.
Tiếng “tách” khiến tim Thời Văn Nhân giật thót.
Trong nhà tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, bên tai là tiếng tim đập như sấm, không cách nào ngăn cản được.
Trong lòng cô như có một làn sương trắng dâng lên, trong sương mù chỉ có cô và Lương Văn Viễn.
Lòng bàn tay rộng của Lương Văn Viễn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay run rẩy của cô.
Anh dắt cô đến trước mặt, dẫn Thời Văn Nhân đi vào nhà: “Sao vậy? Em không khoẻ ở đâu à?”
Lưng Thời Văn Nhân áp vào lồng ngực nóng bỏng của Lương Văn Viễn, hơi nóng liên tục truyền đến từ phía sau. Đột nhiên bị anh hỏi, Thời Văn Nhân theo bản năng trả lời: “Không, không có.”
Lương Văn Viễn đưa một tay lên che mắt Thời Văn Nhân, một tay bật đèn trong nhà lên.
Ánh sáng trắng xuất hiện, bóng tối duy nhất là màn đêm ngoài cửa sổ.
Thời Văn Nhân vô thức nhắm mắt lại, lông mi rung rinh quét qua lòng bàn tay Lương Văn Viễn. Trong chớp mắt, cảm giác ngứa ran truyền đến tận đáy lòng, khiến hô hấp của anh cũng trở nên gấp gáp.
Anh dịu dàng nhìn người trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngồi xuống trước đi, anh đi lấy cho em ly nước.”
Thời Văn Nhân mở mắt ra nhìn cảnh tượng trong phòng. Nó không khác với những gì cô đã thấy, rất phù hợp với tính tình của Lương Văn Viễn, lạnh lùng và trầm tĩnh.
Cô gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa, không lâu sau, Lương Văn Viễn đã bưng hai tách trà nóng ngồi xuống bên cạnh cô.
Vị trí bên cạnh cô hơi lún xuống, mùi gỗ đàn hương tràn ngập không gian nhỏ.
Đầu óc Thời Văn Nhân còn chưa tỉnh táo lắm, cô quay mặt về phía Lương Văn Viễn, nói: “Lương Văn Viễn, mùi hương trên người anh thơm thật đấy.”
Lương Văn Viễn sửng sốt bởi câu nói của cô, má anh hơi ửng hồng, anh chống một tay lên ghế sofa, thân trên áp sát Thời Văn Nhân: “Em thích mùi hương này à? Ngày mai anh sẽ tặng em một chai.”
Thời Văn Nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp và khuôn mặt không tì vết trước mắt, tim cô đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như muốn xuyên thủng lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, hạt mưa trên cửa sổ cũng ít đi.
Lương Văn Viễn vẫn đang nhìn cô.
Cuối cùng, Thời Văn Nhân chịu thua, ánh mắt tránh né, vừa đứng dậy, vừa lắp bắp nói: “Em, em đi vệ sinh.”
Chưa kịp bước đi, cô đã lảo đảo ngã vào người Lương Văn Viễn.
“Ối.” Chân sau của Thời Văn Nhân quỳ gối trước mặt Lương Văn Viễn, một tay đặt lên lưng ghế sofa, một tay đặt lên vai Lương Văn Viễn.
Chóp mũi áp vào chóp mũi, hai mắt dán vào nhau, hai hơi thở hòa nhịp, hơi nóng trong không gian chật hẹp khiến gò má cô nóng bừng, mái tóc đen xõa tung hai bên cánh tay che đậy hành động mập mờ này.
Lương Văn Viễn ôm eo cô, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc trở nên mập mờ. Lương Văn Viễn nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng hỏi: “Em muốn hôn không?”
Thời Văn Nhân nhìn lại anh, hơi thở bỗng trở nên dồn dập.
Trong phòng không có một âm thanh nào, nɠɵạı trừ tiếng thở gấp gáp của cả hai, âm thanh duy nhất là tiếng đôi tim đập mạnh.
“Sao em không trả lời?” Lương Văn Viễn ôm toàn bộ cơ thể cô trong tay, lòng bàn tay xoa nhẹ hai bên eo cô.
Đó vốn là một hành động im lìm, nhưng Thời Văn Nhân lại cảm thấy mọi giác quan của mình đều được phóng đại vô hạn, kèm theo tiếng tim đập như sấm truyền vào tai cô. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, những lời cô còn chưa kịp thốt ra đều biến mất giữa môi và răng.
Lương Văn Viễn khẽ khàng ngậm lấy môi dưới của cô, cắn nhẹ: “Không nói, vậy anh sẽ coi như em đồng ý nhé.”
————
Lương Văn Viễn: Con nghĩ mình hơi trong sáng.
Mẹ ruột: Chương sau là mày hoá thú rồi đấy con ạ!