Lương Văn Viễn đưa cô đến một con hẻm cũ ở phía Tây thành phố, hai người xuống xe ở đầu phố, chậm rãi đi vào trong.
Vầng trăng chiếu ánh sáng trắng lành lạnh xuống con hẻm dài vô tận, rêu mọc ở những chỗ tối tăm dưới chân tường cũng nhuộm thứ ánh sáng rực rỡ hiếm hoi này.
Con đường đá xanh không mấy bằng phẳng, Thời Văn Nhân hơi loạng choạng trên đôi giày cao gót, cứ phải cúi xuống nhìn đường.
Đúng lúc đó, Lương Văn Viễn nắm lấy tay cô.
Thời Văn Nhân quay sang nhìn anh, gió đêm thổi bay sợi tóc mai của cô, vài sợi tóc quét qua áo khoác của Lương Văn Viễn, cô bèn đưa tay vén lại.
Điện thoại của Lương Văn Viễn rung lên mấy lần, anh nhìn rồi chỉnh sang chế độ im lặng: “Đường không dễ đi, anh dắt em nhé.”
Giọng nói của Lương Văn Viễn theo gió bay vào tai Thời Văn Nhân.
Cô cảm thấy giọng nói của Lương Văn Viễn nghe có vẻ khác lạ, hờ hững và tuỳ tiện mà hôm nay Thời Văn Nhân chưa từng nghe thấy.
“Được.”
Cô để Lương Văn Viễn nắm tay mình, hai người sóng vai nhau bước đi.
Đi được một lúc, Thời Văn Nhân cảm thấy cửa hàng này có cảm giác “hương rượu không sợ ngõ sâu”, nằm ở chỗ sâu nhất trong ngõ, khoảng cách càng ngày càng gần, hơn nữa mùi thơm hỗn tạp xộc vào trong ngực Thời Văn Nhân khiến cô không khỏi hắt hơi một cái.
“Lạnh à?”
Thời Văn Nhân xoa nhẹ chóp mũi, lắc đầu.
“Chúng ta sắp đến rồi, chủ tiệm này tính tình hơi quái, không tuỳ tiện làm hương liệu cho người khác, cho nên mới giấu kỹ như vậy.”
Lương Văn Viễn nhấc cành liễu giúp Thời Văn Nhân. Thời Văn Nhân nhìn cây liễu rậm rạp, ước chừng phải ba bốn người vây quanh mới ôm xuể, vỏ cây có rãnh sâu, tán cây thấp, phần lớn cành liễu rủ xuống đất, trên mặt đất còn có một vùng lá liễu, gió thổi bay lên, quấn lấy hai người, dây dưa không nghỉ.
Mùi hương càng ngày càng nồng, Lương Văn Viễn dừng bước, Thời Văn Nhân không chú ý nên đụng phải vai Lương Văn Viễn.
Lương Văn Viễn đón lấy ánh mắt của Thời Văn Nhân rồi sau đó nhìn về phía cánh cửa gỗ phía sau cây liễu. Thời Văn Nhân ngước mắt lên, loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng phía sau cành liễu.
Lương Văn Viễn dẫn cô đến cửa, đứng trước cửa, rồi lại nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
Dường như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng và bão táp mưa sa, cánh cửa đã hơi cũ kỹ, lớp sơn trên đó chỉ còn lại rất ít.
Một lúc lâu, Lương Văn Viễn giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, lẩm bẩm: “Chắc là chưa ngủ nhỉ.”
Lương Văn Viễn gõ cửa hai cái: “Dì Liễu, dì ngủ chưa ạ?”
Thời Văn Nhân lặng lẽ đứng sang một bên, chờ đợi câu trả lời của người trong nhà.
“Két”, cửa mở ra từ bên trong, một bà lão xuất hiện trước mắt Thời Văn Nhân, có lẽ là dì Liễu.
“Đêm hôm khuya khoắt quấy rối giấc ngủ của người ta, có biết lịch sự hay không vậy?” Ngoài miệng dì Liễu mắng rất dữ, nhưng lại không hề tỏ ra bất mãn với Lương Văn Viễn.
Lương Văn Nguyên khẽ bật cười hai tiếng, trong đáy mắt đượm ý cười.
Dì Liễu phớt lờ Lương Văn Viễn mà quay sang nhìn Thời Văn Nhân.
Có lẽ vì đã lớn tuổi nên dì Liễu nheo mắt quan sát Thời Văn Nhân hồi lâu rồi mới cụp mắt xuống nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó mỉm cười nói: “Thằng nhóc này, con không ngủ, chẳng lẽ con gái người ta có thể thức khuya à?”
Thời Văn Nhân đột nhiên nhớ ra họ đang nắm tay nhau, bị người khác quan sát nên trong tiềm thức muốn buông ra, nhưng Lương Văn Viễn càng giữ chặt tay cô hơn.
Lương Văn Viễn cười nói: “Ai sống lành mạnh bằng dì chứ.”
Dì Liễu cười lườm anh, không đoái hoài đến hai người nữa mà quay gót đi vào nhà.
Lương Văn Viễn không nói nhiều, ngồi xuống ghế dây mây rồi cầm diêm trên bàn đốt một sợi dây mây trên bàn một cách rất quen thuộc, bỗng nhiên dây mây quanh sân lóe lên những tia lửa, nụ hoa trên dây mây được thắp sáng từng cái một.
Ánh mắt Thời Văn Nhân dõi theo ngọn lửa nhỏ lướt quanh toàn bộ sân, hai chân cô vô thức quay thành một vòng tròn.
Một bản nhạc lọt vào tai Thời Văn Nhân.
Đó là phần outro (phần kết thúc) của bài Quỹ đa͙σ Xám.
Thời Văn Nhân đột nhiên hơi tiếc vì hôm nay mình không mặc váy.
“Trông em rất đẹp.” Lương Văn Viễn giơ tay chống cằm, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình của Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân quay đầu lại nhìn Lương Văn Viễn, hai tay chắp sau lưng, ánh đèn vàng mờ từ bốn phía đổ về phía Thời Văn Nhân, bọc cả người cô trong ánh sáng. Chiếc áo len màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn, ngoài đôi mắt thu hút, bờ môi đỏ mọng kia càng tươi tắn và ướt át hơn, quyến rũ không gì sánh bằng.
Khung cảnh này đẹp quá đỗi.
Lương Văn Viễn nhướng mày, không đứng dậy mà chỉ vào chỗ đối diện Thời Văn Nhân: “Chẳng phải em thích mùi thơm này ư? Trong cái ống thủy tinh nhỏ đó.”
Thời Văn Nhân quay đầu lại, nhìn thấy một khung cảnh khác.
Một dãy ống thủy tinh nhỏ được xếp ngay ngắn trên tấm gỗ, bên trong là những loại nước hoa đủ màu sắc. Mỗi loại nước hoa có nhiều ống màu, nɠɵạı trừ nước hoa màu trắng chỉ có một ống.
Thời Văn Nhân nghiêng người chỉ vào lọ nước hoa với vẻ mặt dò hỏi.
Lương Văn Viễn đứng dậy, chậm rãi bước tới, gật đầu.
“Ừ, chính là nó. Bột gỗ đàn hương trộn với rượu, dì Liễu đã tinh chế rồi.” Lương Văn Viễn cúi xuống, nhặt ống nước hoa lên và đưa tới trước mắt Thời Văn Nhân.
Thời Văn Nhân gật đầu.
“Gỗ đàn hương đã hiếm, gỗ đàn hương núi càng hiếm hơn, làm loại này rất vất vả và tốn công nên dì Liễu hiếm khi làm lắm.”
Thời Văn Nhân cẩn thận cầm lấy nước hoa, lắc vài cái, ngẩng đầu nhìn Lương Văn Viễn: “Vậy anh quá xa hoa rồi, quần áo nào cũng có mùi này cơ mà.”
Lương Văn Viễn nghe vậy sững sờ, sau đó ngẫm nghĩ, đưa tay lên môi, tươi cười nói: “Còn không à, nếu không thì người ta đâu có nói anh chịu chơi, chịu vung tiền như rác, lãng phí chứ.”
Thời Văn Nhân nghẹn lời, trong phút chốc không biết nên đáp lại ra sao.
Lương Văn Viễn không đợi Thời Văn Nhân trả lời, anh nắm tay cô đi về phía những cụm hoa được đặt dưới chân tường, giới thiệu cho cô các loại hoa, kể cho cô nghe về dì Liễu.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc thì dây mây kia cũng từ từ tắt đi chút ánh sáng cuối cùng. Thoáng chốc, cả hai chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ ngôi nhà.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Thời Văn Nhân ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng trước.
“À ừm, chúng ta đi thôi, dì Liễu cần phải đi ngủ đấy.”
Lương Văn Viễn đi đến bên cửa sổ gõ hai cái lên kính: “Dì Liễu, bọn con đi trước ạ, dì nghỉ ngơi nhé.”
Dì Liễu không đáp lại, Lương Văn Viễn cũng không nói gì, dắt Thời Văn Nhân ra khỏi sân.
Thời Văn Nhân do dự hỏi: “Để cửa không khoá vậy có ổn không ạ?”
Lương Văn Viễn khẽ mỉm cười: “Lần nào cũng vậy, dì Liễu đã quen rồi.”
“Anh thường đến vào ban đêm sao?”
Lương Văn Viễn nhìn lên bầu trời, sau đó cởi áo khoác và khoác lên người Thời Văn Nhân rồi mới đáp: “Cũng thường, ban ngày anh không rảnh lắm.”
Thời Văn Nhân mở miệng định từ chối, nhưng tiếp đó lại thấy anh đưa tay ra trước mắt cô: “Nắm chặt tay anh, đừng để bị ngã.”
Hai người vừa mới quay lại xe thì trời bắt đầu đổ mưa.
Hạt mưa nhỏ bé dày đặc đập vào thân xe, chẳng mấy chốc cơn mưa trở nên nặng hạt hơn.
“Mưa rồi.” Thời Văn Nhân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nghiêng đầu về phía Lương Văn Viễn.
Lương Văn Viễn “ừm” một tiếng rồi khởi động xe, bật cần gạt nước kính chắn gió, lái xe rời khỏi con hẻm.
Vì làn gió ấm áp nên cửa sổ bị phủ một lớp sương mù, mưa đập vào cửa sổ rồi đọng lại thành những giọt nước.
Không gian chật hẹp yên tĩnh, tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, giọng nói của Lương Văn Viễn cùng tiếng mưa chợt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này:
“Đã muộn rồi, tối nay tới chỗ anh nhé.”