Cứ thế, Thời Văn Nhân được Lương Văn Viễn nắm tay dắt về.
Đi xuống cầu thang, cảm giác được người phía sau dừng lại, anh quay đầu nhìn Thời Văn Nhân, vẻ tàn ác trong mắt anh đã biến mất, đôi mắt lại trở nên vô cùng trong trẻo.
Lương Văn Viễn nhướng mày với ánh mắt dò hỏi.
Thời Văn Nhân chỉ nhìn anh rồi rụt tay lại.
Tay của Lương Văn Viễn vô thức duỗi tới muốn bắt lấy thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng có lẽ vì nghĩ đến điều gì nên tay anh dừng lại giữa không trung, ngón tay khẽ cử động rồi lặng lẽ rút về.
Thời Văn Nhân đứng trên bậc thang nhìn Lương Văn Viễn. Cô từ từ khép bàn tay vừa được Lương Văn Viễn nắm lại, muốn lưu giữ hơi ấm của anh trong lòng bàn tay mình.
“Sao anh lại tới đây?” Thời Văn Nhân chậm rãi nói ra một câu, nhưng trong lòng như đang trải qua một trận sóng thần, một cơn cuồng phong dữ dội làm dâng trào từng đợt sóng to gió lớn.
Lương Văn Viễn thấy cô không có hành động gì, bèn đứng dựa vào tường, sống lưng thẳng tắp: “Lúc quay về không thấy em, Tô Miên nói em đi toilet rồi.”
Lương Văn Viễn nhìn ra được Thời Văn Nhân khá hốt hoảng sau chuyện đáng sợ vừa rồi. Anh xoay chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Làm em sợ à…” Anh chưa kịp nói hết câu đã bị Thời Văn Nhân ngắt lời.
Trong trạng thái nhịp tim đập cuồng loạn, giọng nói của cô có vẻ không ổn định: “Vừa rồi... cảm ơn anh.”
Lương Văn Viễn cảm thấy buồn cười, cúi đầu nghịch sợi tóc rối trên trán, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe sáng, cô thật sự đang vô hình trung từ chối anh: “Như tôi đã nói, em phải cảm ơn tôi cả đời đấy.”
“Được.” Lương Văn Viễn còn chưa nói hết thì Thời Văn Nhân đã đáp lại một câu như vậy.
Thời gian như bị nhấn nút tạm dừng, mọi thứ cũng đứng yên vào thời khắc này, tất cả âm thanh dường như ngừng hẳn.
Thời Văn Nhân cảm thấy máu trong người sôi trào, rõ ràng tối nay người uống rượu không phải là cô nhưng cô lại cảm thấy say, không nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt mà chỉ thấy mỗi Lương Văn Viễn.
“Ầm”, Thời Văn Nhân bị Lương Văn Viễn ép vào tường, một tay anh đặt đằng sau làm đệm lưng cho cô, tay còn lại giữ cằm, anh cúi xuống hôn cô.
Mùi hương của Lương Văn Viễn hoàn toàn phủ kín lấy cô.
Thời Văn Nhân nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Lương Văn Viễn, cánh môi cô bị Lương Văn Viễn mυ"ŧ lấy, đầu lưỡi của anh lần lượt chọc vào khoé môi cô.
Không khí ẩm ướt đến mức có thể vắt ra nước, hai người như cá quấn quýt trong nước.
Lương Văn Viễn mím môi, ồm ồm nói: “Ngoan, há miệng ra.”
Thời Văn Nhân bị hôn đến nỗi đầu óc trở nên hỗn loạn, khiến cô nghe theo mọi điều Lương Văn Viễn nói.
Đầu lưỡi của Lương Văn Viễn luồn vào trong miệng cô đảo quanh, hai cái lưỡi như đôi rắn nhỏ xoắn xuýt trao đổi nước bọt cho nhau. Hai người chìm đắm vào nhau, đầu lưỡi của Lương Văn Viễn quét qua vòm miệng cô, khiến Thời Văn Nhân chợt rùng mình.
Thời Văn Nhân bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, ngực bắt đầu phập phồng dữ dội, nhưng Lương Văn Viễn vẫn không chịu buông ra, mải vấn vít đầu lưỡi của cô.
Bàn tay của Lương Văn Viễn trượt từ cổ xuống bộ ngực đầy đặn của cô, bắt đầu vuốt ve, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn khiến Thời Văn Nhân bật ra vài tiếng rêи ɾỉ.
“Ưm…” Hai tay Thời Văn Nhân ôm lấy cổ anh, chân mềm oặt không đứng nổi.
Lương Văn Viễn mơn trớn cô một lúc rồi từ từ đi xuống thân hình xinh đẹp của cô, mới vừa ôm lấy eo cô thì bàn tay làm loạn của anh bỗng bị tóm lấy.
Thời Văn Nhân cố gắng ngước cổ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lúc này mới có cơ hội hô hấp, lồng ngực không ngừng phập phồng: “Đừng mà, Lương Văn Viễn.”
Khóe mắt Thời Văn Nhân đỏ hoe vì nụ hôn của anh, trong mắt cô mờ mịt hơi nước, có phần quyến rũ nhìn người trước mặt.
Lương Văn Viễn giật mình nhìn bộ dạng động tình vì anh của Thời Văn Nhân, khiến thân dưới của anh càng cứng hơn.
Anh hít sâu mấy hơi, ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Thời Văn Nhân. Anh bật cười khe khẽ: “Do anh đường đột rồi, Nhân Nhân.”
Lương Văn Viễn kìm nén ham muốn ôm cô vào lòng, không nói gì.
Một lúc sau, anh vẫn chưa có ý định buông cô ra, Thời Văn Nhân ngập ngừng đặt tay cô ra sau lưng anh, khẽ gọi: “Lương Văn Viễn.”
Má của Lương Văn Viễn áp vào da của Thời Văn Nhân, giờ phút này anh nhìn thấy rất rõ hình dáng động mạch ở cổ cô. Anh hít một hơi thật sâu, hôn lên tai Thời Văn Nhân, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mi mắt của Thời Văn Nhân chớp liên tục, sắc mặt đỏ bừng, mắt không biết nhìn đi đâu.
“Dẫn em đến một nơi nhé?” Lương Văn Viễn vén lọn tóc rối của cô ra sau tai, hỏi.
Thời Văn Nhân chớp mắt: “Được.”
Thời Văn Nhân được Lương Văn Viễn bế lên. Cô vòng tay qua cổ anh, hỏi: “Không đánh tiếng với Kỳ Cảnh ạ?”
Lương Văn Viễn vững vàng bước xuống bậc thang, lắc đầu: “Không cần, đây là tiệc của cậu ta, cậu ta biết phải làm thế nào.”
Lương Văn Viễn đặt cô vào ghế lái phụ, nhanh chóng đi vòng qua xe rồi mở cửa bước vào xe.
Khi Thời Văn Nhân vừa yên vị, Lương Văn Viễn đã thò người tới, một tay đưa ngang trước người Thời Văn Nhân giúp cô thắt dây an toàn.
Rõ ràng vừa làm một cử chỉ thân mật nhưng cô vẫn hồi hộp vì sự tiếp xúc gần đột ngột của Lương Văn Viễn.
Chiếc xe đi theo đại lộ thẳng tắp, tiếng động cơ xé rách màn đêm được ngụy trang một cách hoàn mỹ, lao ra ngoài.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Thời Văn Nhân thoáng nhìn Lương Văn Viễn, ngay sau đó dừng động tác.
“Nếu em không thích mùi này, anh sẽ đưa em đi.” Lương Văn Viễn nhìn về phía trước đánh lái, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhàn rỗi của Thời Văn Nhân.