Thời Văn Nhân không nói nhiều, Lương Văn Viễn hỏi gì cô sẽ đáp nấy, còn nếu anh không hỏi thì cô chỉ ngồi im lặng nghe họ nói chuyện, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hạt bụi trong không trung.
Đến khi cô hoàn hồn, mọi người xung quanh cô đang thu xếp định chơi trò chơi. Cô không có hứng thú với những thứ này, cũng không biết chơi.
“Em không biết chơi à?” Lương Văn Viễn chống khuỷu tay lên đầu gối, lắc con xúc xắc trong tay, vừa kề sát vào Thời Văn Nhân.
Ánh đèn trong quán bar khiến người ta khó nhìn rõ thực và hư, ánh sáng mờ ảo đan xen nối tiếp nhau. Thời Văn Nhân không nhìn ra vẻ mặt của Lương Văn Viễn, chỉ cảm thấy anh ở rất gần cô, trong mắt còn chứa đựng tia sáng.
“Không rành lắm.” Thời Văn Nhân nhấp một ngụm nước trái cây, thành thật đáp.
“Vậy tôi dạy em nhé?” Lương Văn Viễn hỏi dò.
Hai người gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy hàng mi đang rung rinh của Lương Văn Viễn. Ma xui quỷ khiến, cô đồng ý với đề nghị của anh.
Thực chất trò chơi rất đơn giản, chỉ cần cầm viên xúc xắc trên tay để gọi điểm, xem ai đoán đúng.
Mặc dù Lương Văn Viễn đang dạy Thời Văn Nhân cách đoán nhưng cô vẫn thua. Thua cũng không sao, nhưng Lương Văn Viễn phải uống hết ly này đến ly khác thay cho cô.
Sau một vòng, Thời Văn Nhân vẫn thua.
“Cậu Lương à, chị Nhân lại thua rồi.” Kỳ Cảnh nhìn hai người, nói với vẻ không đứng đắn: “Anh uống hay chị ấy uống hết đây?”
Trong phòng không có ai dám trêu chọc Lương Văn Viễn, chỉ có Kỳ Cảnh dám nói như vậy.
Lương Văn Viễn cầm ly rượu trên bàn lên gõ nhẹ vào ly vài cái, chợt nhớ đến cái đêm anh đã chắn rượu cho Thời Văn Nhân.
Lương Văn Viễn uống cạn ly rượu trong tay rồi úp ngược ly xuống bàn.
Tiếng vỗ tay của đám đông át đi tiếng nhạc từ xa vọng lại, một tràng những lời khen ngợi lọt vào tai Lương Văn Viễn.
Nhưng anh không hề nghe lọt bất cứ điều gì trong số đó, tất cả những gì trong đầu anh là ánh mắt hoảng hốt của cô nàng đêm đó.
Thời Văn Nhân nhìn cổ họng Lương Văn Viễn trượt lên xuống khi anh nuốt rượu, khi anh thè đầu lưỡi ra để liếʍ chất lỏng còn sót lại trên môi, miệng cô hơi khô khốc. Không quan tâm người xung quanh sẽ cảm thấy thế nào, cô đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của Lương Văn Viễn.
Những đường gân trên mu bàn tay anh khẽ giật lên, mu bàn tay trở nên hơi ấm áp vì say.
Tay vừa được đặt lên, Lương Văn Viễn đã nắm lại tay cô.
Tim cô lỡ nhịp, hơi ấm trên cơ thể người đàn ông chậm rãi truyền qua lòng bàn tay lan đến khắp các bộ phận trên cơ thể cô. Cô cố ra vẻ bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt mơ màng kia, hỏi: “Anh ổn không? Có khó chịu không?”
Kỳ Cảnh nhìn thấu hành động mờ ám của họ, kinh ngạc nói: “Ái chà, định mệnh nó, tình hình thế nào rồi?”
Lương Văn Viễn không để ý đến Kỳ Cảnh, cất giọng nói nhuốm hơi men trầm thấp gợi cảm: “Lo cho tôi à?”
Những người trên ghế dài đều vô thức nhìn về phía này, thấy tình huống này thì đều hạ giọng, không dám gây ra tiếng động nào làm phiền họ.
Cứ như thể khu vực xung quanh là một thùng chứa thủy tinh khổng lồ, cách ly hai người khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới.
Áp suất không khí bên trong thùng chứa cực kỳ thấp, hoàn cảnh oi bức va chạm với dòng máu sôi sùng sục khắp cơ thể khiến cô khó thở.
Thời Văn Nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt hẹp dài kia, trong đôi đồng tử đen láy ngoài ánh sáng rực rỡ cũng chỉ có cô, sâu trong mắt lóe lên tia hy vọng nào đó, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Thời Văn Nhân chớp hàng mi như cánh bướm, môi khẽ mấp máy, chưa kịp nói chuyện đã bị người tới cắt ngang.
“Anh Lương, có cuộc gọi từ Ma Cao.” Một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đen đứng sau lưng Lương Văn Viễn cất tiếng nói.
Lương Văn Viễn lập tức mất kiên nhẫn, quắc mắt nhìn A Long, ánh sáng lạnh lùng trong mắt sắp xuyên thủng người đàn ông nọ, nhưng anh lại không thể làm gì được.
Thời Văn Nhân cúi đầu nhìn đi chỗ khác, chỉ có tim vẫn còn đập mạnh.
“Chuyện gì…” Lương Văn Viễn buông tay Thời Văn Nhân ra, nghe A Long nói.
A Long nghiêng người thì thầm vào tai anh, sau vài giây, trong mắt Lương Văn Viễn hiện lên một tia tàn nhẫn.
Khi A Long nói xong, anh đứng dậy, khẽ sờ đầu Thời Văn Nhân, đổi sang giọng điệu ấm áp: “Chờ tôi về.” Dứt lời, anh sải bước rời khỏi nơi lộn xộn này.
Trong phút chốc, ghế dài im lặng.
Một lúc sau, có người rủ rê mọi người chơi tiếp. Thời Văn Nhân cảm thấy hai má nóng bừng, bèn kiếm cớ đi vệ sinh.
Thời Văn Nhân đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, sự ồn ào của thế giới bên ngoài bị cắt đứt, cực kỳ giống như hai thế giới. Cô cúi xuống rửa tay trong bồn rửa, tấm gương phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô. Tối nay cô không trang điểm nhiều nhưng trông trạng thái của cô không tồi lắm.
Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trước mắt cô, đôi mắt bạc tình của Lương Văn Viễn nhìn cô nồng nàn tình yêu khiến cô cảm giác như bị thiêu đốt, bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi hoàn toàn.
Cô cảm thấy áo len của mình hơi dày, nóng bức không chịu nổi.
Thấy đã đến lúc, Thời Văn Nhân xoay người định đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng vệ sinh, cô đã bị một người đàn ông chặn ở hành lang.
Sắc mặt Thời Văn Nhân lập tức thay đổi một cách khó thấy, cô chưa kịp cử động thì người đàn ông đã đột ngột đặt tay lên vai cô, từ từ bắt đầu trượt xuống. Thời Văn Nhân giơ tay tát gã một cái: “Làm ơn tôn trọng người khác đi, đừng động tay động chân bừa bãi.”
Người đàn ông cao lớn bị đánh nghiêng mặt sang một bên, lưỡi liếʍ khóe môi.
Thời Văn Nhân đánh gã rất mạnh khiến gã chảy máu, nhưng gã như không mảy may cảm nhận được. Gã từng bước một đến gần Thời Văn Nhân, nở nụ cười xấu xa: “Nếu anh không tôn trọng thì sao nào?”
Thời Văn Nhân buộc phải lùi lại. Cô nhìn xung quanh, không có ai, bèn thầm chửi rủa, rồi nhìn bốn phía xem có cái gì có thể dùng được không.
Người đàn ông này có vẻ là một tay già đời, trông không hề sợ hãi, chỉ mới vài bước đã ép Thời Văn Nhân vào góc chết.
“Tốt nhất là anh đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ không chịu nổi đâu.” Ánh mắt Thời Văn Nhân rất tàn nhẫn, hoàn toàn không giống bộ dạng ngoan ngoãn trước đó của cô.
“Ồ? Thế à? Thế thì em cứ làm anh không chịu nổi đi? Để anh xem nào.”
Nói xong gã nhào tới Thời Văn Nhân.
Hai chân của Thời Văn Nhân tích đầy lực, cô vừa định nhấc chân đá nghiêng thì người đàn ông trước mặt chợt đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Thời Văn Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Lương Văn Viễn vừa đặt chân xuống, đang chỉnh trang lại áo sơ mi trên người.
Người đàn ông ngã vào tường bất động, dường như còn nôn ra máu.
Thời Văn Nhân sững sờ tại chỗ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Vẻ tàn ác trong mắt Lương Văn Viễn vẫn chưa hoàn toàn bị ép xuống, dường như anh đã đọc được suy nghĩ của Thời Văn Nhân, cất giọng nói không hề ấm áp: “Gã không chết được đâu.”
Lương Văn Viễn đến gần Thời Văn Nhân, nắm lấy tay cô. Đại não Thời Văn Nhân đứng máy, cô cứ thế để Lương Văn Viễn dẫn cô tới trước gã bỉ ổi kia.
Lương Văn Viễn nhấc chân lên giẫm vào mu bàn tay của tên bỉ ổi đó.
Trong nháy mắt, gã gào thét lên.
Cả tầng vắng tanh, đèn trên trần lúc sáng lúc tối, thân hình cao lớn của Lương Văn Viễn đổ bóng xuống đất, che khuất hoàn toàn hình dáng gã.
Cảm giác áp bức tự nhiên của anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi một cách khó tả.
Lương Văn Viễn không giảm nhẹ sức lực, nhướng mi, khinh thường nhìn người nằm trên mặt đất: “Mẹ mày, người của tao mà mày cũng dám động chạm.”