“Nếu bảo em phải cảm ơn tôi cả đời thì sao?” Một câu nói thản nhiên làm nổ tung những chùm pháo hoa.
Lông mi Thời Văn Nhân run rẩy, trái tim ẩn dưới chăn vang lên từng nhịp như sấm, môi khẽ mấp máy, cuối cùng cô chỉ nói: Tôi buồn ngủ rồi.
Lương Văn Viễn không có bất kỳ động tác hay biểu cảm dư thừa nào, chỉ tém góc chăn cho cô, chúc ngủ ngon rồi ra khỏi phòng.
Cơn gió ngoài cửa sổ xé toạc bầu không khí yên tĩnh, đèn đêm bỗng chốc vụt tắt khiến căn phòng tối đen.
Sau đêm hôm đó, thỉnh thoảng Lương Văn Viễn sẽ đến bệnh viện thăm cô, mang cho cô một bó hoa hay một phần canh bổ, hoặc chỉ nhìn một cái rồi rời đi. Mối quan hệ giữa hai người cứ khó hiểu và không rõ ràng như thế.
Sau khi xuất viện, Thời Văn Nhân bận rộn với công việc đến tận cuối tháng Mười Một.
Không biết Lương Văn Viễn có bản lĩnh phi thường gì mà ngay khi Thời Văn Nhân mới vừa hết bận thì anh bắt đầu hẹn cô, nói rằng có một bữa tiệc anh muốn đưa cô đến chơi, có cả Tô Miên nữa.
Thời Văn Nhân cảm thấy buồn cười, lúc cô làm việc anh không hề quấy rầy cô, xong việc lại đưa cô ra ngoài chơi, nên nếu nói anh ân cần cũng không quá đáng.
“Hôm đó tôi có việc bận, không thể tới đón em được, Tô Miên sẽ đưa em đến đó.” Lương Văn Viễn nói trong điện thoại.
Thời Văn Nhân nhẹ nhàng trả lời rồi không nói thêm gì nữa, nhưng hai người đều không cúp điện thoại.
Nghe được những lời này, trong lòng Thời Văn Nhân như bị ai đó nắm chặt, khó chịu đến mức không thể tả.
Cuối cùng, Lương Văn Viễn như khẽ thở dài, sau đó dịu dàng nói: “Lần sau đi chơi tôi sẽ đón em.”
Thời Văn Nhân khẽ chớp hàng mi, tờ giấy trong lòng kia được vuốt phẳng phiu, cô thấp giọng đáp: “Được.”
**
Sau khi cô và Tô Miên gặp nhau, Tô Miên đưa cô vào một quán bar, tiếng nhạc heavy metal lập tức dội vào tai như thủy triều, màng nhĩ rung lên ù ù, ánh sáng thay đổi phản chiếu trên cơ thể những người đang nhún nhảy.
Thời Văn Nhân mặc một chiếc áo len đen dài tay kiểu ngắn phối với quần jeans đen bó sát, tôn lên vóc dáng xinh xắn của cô, khiến những người xung quanh thỉnh thoảng phải ghé mắt nhìn chăm chú.
Tô Miên tìm vị trí mà Kỳ Cảnh đã đưa cho cô ấy, nhưng vì quá đông nên không thể thấy anh ta đâu.
Thời Văn Nhân nhìn xung quanh, dưới ánh sáng mờ ảo khiến tầm nhìn không được xa, cô thoáng thấy Lương Văn Viễn đang ngồi cách đó không xa.
Lương Văn Viễn gác một tay lên lưng ghế sofa, bắt chéo chân, tay trái cầm điếu thuốc, tư thế kiêu ngạo, mắt đang nhìn sàn nhảy. Người ngồi bên cạnh anh chính là Kỳ Cảnh.
Thời Văn Nhân kéo cánh tay Tô Miên, Tô Miên quay lại nhìn cô, Thời Văn Nhân nâng cằm chỉ về phía Lương Văn Viễn. Theo hành động của cô, Tô Miên nhìn sang thấy Kỳ Cảnh, hai mắt lập tức sáng lên, bèn kéo Thời Văn Nhân bước tới.
Kỳ Cảnh là người đầu tiên nhìn thấy Tô Miên, vẫy tay với cô ấy, sau đó nhìn thấy Thời Văn Nhân đi đằng sau Tô Miên: “Ồ, chị Nhân đến à?”
Không biết Kỳ Cảnh học được ở đâu, từ hôm đó sau khi biết Thời Văn Nhân đã lập tức gọi cô là chị Nhân. Tô Miên hỏi tại sao lại gọi vậy thì anh ta chỉ cười đầy vẻ đánh đố.
Lương Văn Viễn đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe Kỳ Cảnh gọi thì vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Thời Văn Nhân. Anh đưa điếu thuốc trong tay lên miệng rít một hơi, rồi ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn.
Trước mắt anh là một màn sương trắng lượn lờ vô cùng mộng ảo đến mức khó nhìn thấy rõ. Anh vẫy tay với Thời Văn Nhân, giọng nói không lớn cũng không nhỏ: “Tới đây, tới chỗ tôi này.”
Vừa nghe Lương Văn Viễn nói vậy, tất cả những người đang lén nhìn quan sát Thời Văn Nhân lập tức rời mắt đi hết.
Mọi người ở đây ít nhiều đều đã nghe nói về chuyện của Lương Văn Viễn, nên anh vừa thốt ra, mọi người đều hiểu ngay. Nói vậy, cô gái trước mặt chính là người có thể khiến Lương Văn Viễn đứng ra cản rượu rồi.
Thời Văn Nhân khẽ nói người bên cạnh nhường chỗ, băng qua hàng ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh Lương Văn Viễn.
Ghế sofa lún xuống, mùi hương của Lương Văn Viễn tràn vào, anh cúi người thì thầm vào tai Thời Văn Nhân: “Em lạnh không?”
Lương Văn Viễn phả làn hơi nóng vào tai Thời Văn Nhân làm vành tai cô ngứa ngáy. Cô mất tự nhiên ngả người ra sau, thấp giọng đáp: “Không lạnh.”
Trong lúc trò chuyện, không biết ai trong số họ đưa một ly rượu tới trước mặt Thời Văn Nhân, Lương Văn Viễn chỉ nheo mắt nhìn ly rượu không nói một lời.
Chỉ một ánh nhìn của anh, người bên cạnh lập tức biết điều đẩy ly rượu sang một bên: “Chậc, làm gì vậy, sao có thể bảo chị dâu uống rượu hả.”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều phụ hoạ theo.
“Đúng vậy, sao lại bảo chị dâu uống rượu chứ, đưa nước trái cây cho chị ấy đi.”
“Đưa thực đơn đồ uống cho chị dâu, để chị ấy gọi.”
Hai má Thời Văn Nhân ửng hồng đào, cô ngượng ngùng ngồi đó nghe họ nói chuyện.
Lương Văn Viễn không hề khó chịu, dường như khá vui vẻ châm một điếu thuốc.
Ngón tay đặt trên điếu thuốc, anh đưa cho Thời Văn Nhân một ly nước trái cây, rồi dời ly rượu kia tới trước mặt mình, ánh sáng mờ ảo, làn khói trắng trên đầu ngón tay khi có khi không, làm người ta không thể nhìn thấu anh.
“Không uống được thì uống đồ uống bình thường, đừng làm mình khó chịu.” Trong đám đông ồn ào, Lương Văn Viễn tiếp tục: “Hôm nay tôi sẽ uống thay em.”