Lúc Thời Văn Nhân bị tiếng ồn ào ngoài phòng đánh thức thì đã là ba giờ chiều. Cô cử động toàn thân, hít một hơi.
Hôm qua Lương Văn Viễn quả thật giày vò cô quá, nghĩ đến chuyện đó cô vẫn thấy hơi sợ hãi.
Thời Văn Nhân chậm rãi đứng dậy, vừa vén chăn lên đã nghe thấy giọng nói của Kỳ Cảnh: “Vợ tôi nói lo lắng cho an nguy của chị Nhân, sợ cậu bán cô ấy, lại không liên lạc được với cậu nên chúng tôi mới tới xem một chút đấy chứ.”
Thời Văn Nhân chậm rãi xuống giường, lại nghe Kỳ Cảnh nói tiếp: “Tôi nói này Lương Văn Viễn, cậu không thể như vậy, mang một người sống sờ sờ đi mất thì ít nhất phải nói một câu chứ, lỡ như…”
Kỳ Cảnh chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Thời Văn Nhân ra khỏi phòng ngủ, trên người đầy vết xanh tím.
Kỳ Cảnh không tin nổi quay đầu về phía Lương Văn Viễn như một người máy: “Cậu đúng là như sói như hổ, lâu rồi chưa phát tiết hả?”
Lương Văn Viễn quay đầu nhìn lại, thấy Thời Văn Nhân, bèn sải chân đi tới trước mặt Kỳ Cảnh, thậm chí cả Tô Miên cũng cùng bị đẩy ra ngoài cửa. Một giây sau khi cửa đóng lại, Lương Văn Viễn vẫn không quên nói với Kỳ Cảnh: “Tôi sẽ cho cậu mảnh đất phía Đông thành phố, sau này ít đến nhà tôi đi.”
Hai người ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn cánh cửa từ chối người ngoài kia, cuối cùng Kỳ Cảnh ấm ức nói một câu: “Mẹ kiếp, lần đầu tiên anh thấy Lương Văn Viễn kích động như vậy đấy.”
Bên kia cánh cửa.
Thời Văn Nhân ngước mắt nhìn Lương Văn Viễn đang đứng trước cửa, ngượng ngùng sờ chóp mũi, không ngờ hai người đó lại tới, phỏng chừng Lương Văn Viễn cũng không ngờ tới.
“Sao vậy, có phải em không nên ra ngoài không?” Thời Văn Nhân thận trọng hỏi.
Lương Văn Viễn nhìn cô, chống nạnh mỉm cười: “Không, anh chỉ không ngờ hai người đó sẽ tới thôi.”
“Vậy em không làm trễ nải mọi người nói chuyện chứ?” Thời Văn Nhân nói.
Lương Văn Viễn vừa đi vừa nói: “Bọn anh không nói gì cả.”
Anh dừng lại trước mặt Thời Văn Nhân, sau đó bế cô đi về phía bàn ăn.
Thời Văn Nhân giật mình, vội vàng ôm lấy cổ Lương Văn Viễn: “Anh làm gì vậy, Lương Văn Viễn.”
Lương Văn Viễn vững vàng đặt cô lên ghế, khi anh cúi người, trên cổ lộ ra vài vết đỏ, đúng lúc bị Thời Văn Nhân nhìn thấy.
Đầu ngón tay mát lạnh của Thời Văn Nhân chậm rãi chạm vào vài vết trầy đó, lông mi chớp nhẹ, cô hơi áy náy: “Đau lắm hả anh? Hôm qua có phải em hơi quá đáng không?”
Lương Văn Viễn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, đưa một bát canh bổ tới trước mặt cô, cười nhẹ: “Vậy hôm qua em có thấy thoải mái không?”
Thời Văn Nhân sững sờ mấy giây, sau đó hai má đỏ bừng, vội vàng cúi đầu húp bát canh, lẩm bẩm: “Lưu manh.”
Lương Văn Viễn nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Thời Văn Nhân thì buồn cười, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói: “Đừng cứ uống canh, ngủ cả ngày rồi, em ăn chút gì đi.”
Thời Văn Nhân cử động mông, động tác quá mạnh ảnh hưởng đến chân tâm khiến cô hít một hơi, làm canh trong muỗng tràn ra khắp bàn.
Lương Văn Viễn buông đũa trong tay xuống, hỏi: “Sao vậy, em đau ở đâu à?”
Thời Văn Nhân xấu hổ không dám trả lời, lại di chuyển muốn lấp liếʍ cho qua, nhưng Lương Văn Viễn đã dứt khoát bế cô đặt lên đùi mình.
Hai tai Thời Văn Nhân đỏ bừng, giống như con tôm chín nép trong lòng anh, cô ngắc ngứ nói: “Anh làm gì thế?”
Một tay Lương Văn Viễn ôm cô, một tay gắp thức ăn vào bát, trong mắt mang theo nụ cười: “Nếu em không thoải mái thì cứ ngồi trên người anh ăn.”
Nửa phần ngực của Thời Văn Nhân áp vào người anh rung động đến mức làm cô tê dại: “Không, em không sao, em có thể tự ăn mà.”
Lương Văn Viễn mạnh mẽ giữ lấy cô, đưa bát trên bàn cho Thời Văn Nhân, nói: “Nhân Nhân, em thật sự không cần cậy mạnh với anh đâu.”