Hạ Đông đưa bức thư tống tiền do chính tay ŧıểυ cô nương viết cho Lục Hành, rồi dưới ánh mắt dõi theo của đám hộ vệ, hắn vênh váo bưng khay cơm nóng hổi vừa được hâm lại mà đi mất.
“Đông gia gặp chuyện vui gì thế nhỉ, trông hắn phấn khởi quá vậy?” Bà đầu bếp ló đầu ra tò mò hỏi, hễ Đông gia vui là y như rằng trong miệng lại ngân nga câu hát.
“Không phải đã làm chuyện gì xấu, thì cũng là đang chuẩn bị làm chuyện xấu.” Lục Hành, người đã quá hiểu bản tính của chủ tử nhà mình, đáp lời.
Khi nam nhân quay lại phòng, Diệp Oanh Đoàn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc hắn rời đi, hai tay nàng khép nép đặt trên đầu gối, ngồi ngây ra đó.
Khi trông thấy hắn… và khay thức ăn trên tay hắn, đôi mắt nàng sáng rực lên trong chốc lát. Phản ứng ấy quả thực giống hệt ŧıểυ Oanh Nhi mà Hạ Đông nhặt được ngày trước. Chỉ khác là sinh linh bé bỏng kia sẽ líu ríu nhảy vào lòng bàn tay hắn mổ từng hạt gạo, còn ŧıểυ cô nương đây chỉ dám lén nuốt nước bọt, mặc cho bụng réo ùng ục.
Diệp Oanh Đoàn dán mắt không rời vào đồ ăn, nàng biết thế này là thất lễ lắm, nhưng quả thực nàng đã đói lả đi rồi. Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, nào là bị bắt cóc, lại còn bị tên ngông cuồng kia buông lời trêu ghẹo, dọa nạt hết lần này đến lần khác.
Tên ngông cuồng cố tình giơ tay cao lên, thấy đầu nàng cũng ngước lên theo, hắn liền khoái chí cười phá lên.
Nhận ra mình lại bị trêu chọc lần nữa, Diệp Oanh Đoàn ấm ức. Sao lòng dạ một người lại có thể xấu xa đến thế chứ.
Cho ăn no rồi trêu tiếp, Hạ Đông tốt bụng nghĩ thầm, đoạn định đặt khay đồ ăn xuống. ŧıểυ cô nương ấm ức thì ấm ức, nhưng vẫn phối hợp định dọn giấy bút trên bàn đi.
“Không cần dọn vội.” Hạ Đông đặt thức ăn xuống trước mặt nàng, còn mình thì cầm lấy giấy bút, giữ thân bút bằng một tư thế trông hết sức vụng về, dường như định vẽ vời gì đó. “Nàng ăn đi.”
Diệp Oanh Đoàn nào có hơi sức đâu mà để tâm xem hắn định vẽ gì, nàng bưng bát và vội mấy đũa cơm trắng, rồi mới khoan khoái thưởng thức đồ ăn kèm.
Thức ăn trong sơn trại không nói là thô thiển, nhưng cũng chẳng hề tinh xảo, chỉ có vài món rau xào giản dị, trứng chiên ớt xanh, cùng một bát trứng hấp nhỏ rắc thêm ít lạp xưởng vụn.
Cái gọi là nề nếp, thường đã khắc sâu vào tận xương tủy.
ŧıểυ cô nương ăn có phần gấp gáp, miệng nhỏ xinh cứ nhai không ngớt, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề khiến người ta cảm thấy khó coi. Mái tóc nàng rối bù, miệng đang gắp một cọng cải xanh, lại vì món trứng hấp còn nóng hổi mà phồng má thổi phù phù.
Trông hệt như một ŧıểυ tiên tử bị đày ải xuống trần gian chịu khổ. Hạ Đông thầm nghĩ mà chẳng mảy may áy náy, hoàn toàn quên mất rằng chính hắn là kẻ đã gây ra mọi khổ ải này.
“Cũng không kén ăn nhỉ.” Hạ Đông thấy nàng ăn sạch sành sanh, bèn ngừng cây bút đang vẽ vời trong tay.
Ăn chỉ nên no bảy phần, đây là quy tắc mà ma ma đã dạy, nàng phải giữ sự đoan trang của một ŧıểυ thư khuê các.
Diệp Oanh Đoàn vừa ăn no bụng, niềm vui còn chưa kịp nhen nhóm đã lại bị nam nhân kia buông lời trêu chọc.
“Ăn cũng không ít đâu nhỉ. Mười ngày, phải ngốn của lão tử đây bao nhiêu bạc?”
“Chẳng biết tiền chuộc có đủ trả tiền cơm không nữa.”
“Haiz, bắt cóc người ta mà lại thành ra lỗ vốn, chuyện này mà đồn ra ngoài thì lão tử đây còn mặt mũi nào lăn lộn trên chốn giang hồ nữa.”
Hạ Đông cứ nói một câu, vành tai Diệp Oanh Đoàn lại đỏ thêm một phần, đến cuối cùng, ngay cả cần cổ thon cũng ửng lên một màu hồng phấn.
“Ngài đang vẽ gì vậy?” Diệp Oanh Đoàn không tài nào chịu nổi nữa. Tên nam nhân trước mắt này, e là trong bụng chỉ toàn ý đồ xấu xa chứ chẳng có gì tốt đẹp.
Chẳng hiểu vì sao, chỉ sau một bữa cơm, ŧıểυ cô nương dường như đã bớt sợ hắn đi nhiều.
Nàng lại còn dám lân la bắt chuyện, đúng là chẳng có chút lòng cảnh giác nào. Hạ Đông thầm chê bai, nhưng miệng lại vênh váo đáp: “Không phải vẽ vời, là ghi sổ sách.”
Hắn cũng thích ŧıểυ cô nương bắt chuyện với mình, để cho qua khoảng thời gian nhàm chán.
Nói rồi, Hạ Đông lại cầm tờ giấy huơ huơ trước mặt nàng, bồi thêm một câu: “Nè, gấp lại là thành quyển sổ nợ rồi đấy.”
Diệp Oanh Đoàn vừa nghe thấy hai chữ “sổ sách”, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng kỳ quái, nàng “soạt” một tiếng giật lấy tờ giấy, lật qua lật lại xem xét kỹ càng. Bên trên, ngoài mấy đường kẻ ngang dọc xiên vẹo, thì chỉ toàn là những vệt mực to nhỏ, hình thù kỳ dị, còn chẳng ra hồn bằng hình con rùa mà nàng thầm vẽ lên chiếc mặt nạ của nam nhân.
“Thế nào?” Hạ Đông đắc ý xoay xoay cây bút.
Với tính cách yểu điệu của ŧıểυ cô nương này, chắc hẳn nàng sẽ lí nhí khen hắn vài câu, tuyệt đối không làm hắn mất mặt đâu.
Thế nhưng, đáp lại Hạ Đông lại là một tiếng “rầm” vang dội. Diệp Oanh Đoàn đập mạnh tờ giấy xuống bàn, lực mạnh đến nỗi khiến bát đũa rung lên loảng xoảng. ŧıểυ cô nương dồn hơi xuống đan điền, tiếng hét vang trời dậy đất.
“Thứ của nợ này mà gọi là sổ sách á?!”
Lòng bàn tay Diệp Oanh Đoàn đỏ ửng. Nàng tiện tay chùi vội vào váy để xua đi cảm giác tê rần, rồi dứt khoát lấy một tờ giấy mới, kẻ hàng, ghi tiêu đề, khung sườn rõ ràng, mục nào ra mục nấy.
Lại một tiếng hét nữa, ŧıểυ cô nương giơ thẳng tờ giấy đập vào mặt nạ của nam nhân.
“Thế này mẹ nó mới gọi là sổ sách chứ!”
Hét liền hai câu xong, Diệp Oanh Đoàn hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.
Tờ giấy khẽ khàng rơi xuống đất. Hạ Đông lúc này mới hoàn hồn. Hắn nhặt lên xem lướt qua, gương mặt ẩn sau lớp mặt nạ đã ngập tràn ý cười. Nụ cười này không còn là kiểu cười ngoài mặt như trước, mà là nụ cười thật sự, ánh lên từ tận đáy mắt.
Tục ngữ có câu, con thỏ bị dồn đến đường cùng thì cũng phải cắn người.
Chỉ là Hạ Đông thật sự không ngờ, ŧıểυ cô nương trước mắt lại “cắn trả” nhanh đến vậy. Trước đó hắn trêu chọc thế nào cũng chỉ bị mắng là “đồ ngông cuồng”, vậy mà giờ đây, chỉ một quyển sổ sách cỏn con lại khiến nàng văng tục.
“Đoan trang, đoan trang nào.” Hạ Đông làm một động tác chắp tay xin tha đầy khoa trương.
Nếu là ngày thường, ŧıểυ cô nương chắc chắn đã xấu hổ đến mức dậm chân, hối hận vì sao mình lại có thể thốt ra những lời lẽ thô thiển như vậy. Nhưng lúc này, chuyện lại liên quan đến lĩnh vực mà nàng đã học hỏi từ nhỏ, là một vấn đề vô cùng hệ trọng.
Mẫu thân của Diệp Oanh Đoàn vốn tinh thông tài kinh doanh buôn bán. Từ nhỏ ŧıểυ cô nương đã quấn quýt bên mẹ, mưa dầm thấm lâu. Trong khi các ŧıểυ thư nhà khác dành thời gian học thêu thùa, thì nàng đã dùng hết để học ghi sổ sách.
Ban đầu chỉ là muốn học theo mẫu thân, sau này lại hoàn toàn say mê, không phải vì tiền bạc, mà chỉ đơn giản là yêu thích cái cảm giác được tính toán, sắp xếp mọi thứ. Chỉ tiếc rằng, sau khi Diệp mẫu qua đời, phụ thân nàng đã lấy cớ “nữ tử không có tài mới là đức hạnh” để quản giáo, nghiêm cấm Diệp Oanh Đoàn bén mảng đến các cửa tiệm.
Thỉnh thoảng, ŧıểυ cô nương muốn lấy sổ sách ra tính toán luyện tập, đều phải nhờ nha hoàn canh chừng để lén lút làm trong phòng.
Bởi vậy, khi đối mặt với mấy nét chữ như gà bới của Hạ Đông, phản ứng khác thường của Diệp Oanh Đoàn cũng là điều dễ hiểu.
Trong thâm tâm mỗi người đều có một chiếc vảy ngược, là nơi mà người ngoài không thể dễ dàng chạm đến.
Cơn giận trong lòng dần lắng xuống, Diệp Oanh Đoàn ngồi xuống, cất giọng thỏ thẻ giải thích: “Sổ sách phải ghi theo lối này, gồm thời gian, vật phẩm và số lượng, cả ba thứ đều không thể thiếu một. Còn phải phân rõ xuất nhập, tức là nhập vào hay rút ra.” Nàng sợ nam nhân không hiểu, nên giảng giải vô cùng cặn kẽ.
Chà, ŧıểυ cô nương này cũng có hai bộ mặt đấy chứ.
“Ta viết cả rồi mà.” Hạ Đông trải tờ giấy vẽ ngoằn ngoèo như bùa ma vẽ quỷ của mình ra, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Ngày mười bốn tháng này: ngô, một trăm gánh.”
Diệp Oanh Đoàn nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy một vệt mực lớn bị khuyết một góc nhỏ, bên cạnh là một đống vệt mực con con, cùng mười gạch dọc.
“Đây là…” ŧıểυ cô nương ngập ngừng.
“Trăng rằm ngày mười lăm thì tròn, nên ngày mười bốn ta vẽ vầng trăng khuyết một chút. Hạt ngô ta vẽ trông cũng giống lắm chứ, phải không? Mấy tiệm mua hàng toàn lấy cả mấy chục gánh một lần, dùng vạch để ghi lại số chục thì cũng không thể nhầm được.”
Sự ngập ngừng ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một cảm xúc khác. Diệp Oanh Đoàn cầm lấy cuốn sổ sách độc nhất vô nhị của Hạ Đông một lần nữa. Sau khi nghe nam nhân giải thích, những nét vẽ nguệch ngoạc kia bỗng trở nên ngăn nắp, rõ ràng trong mắt nàng.
Nam nhân không biết chữ, nên mới dùng cách nguyên thủy và đơn giản nhất để ghi chép. Những phương pháp đã bị người đời vứt bỏ, lãng quên ấy, vậy mà nàng, một người học rộng biết nhiều, lại trở nên ngông cuồng và nông cạn, đến mức thốt ra những lời ngạo mạn như thế. Diệp Oanh Đoàn xấu hổ vô cùng: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi làm gì.” Một tiếng xin lỗi của người ta khiến Hạ Đông ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Sổ sách của ngươi rất tốt.” Diệp Oanh Đoàn ỉu xìu, sức lực vừa hồi phục sau bữa cơm no đã tan biến sạch sẽ. Cha nói đúng lắm, nàng không nên học thuật kinh thương, hễ cứ đụng phải là mất hết lý trí, còn ra thể thống gì nữa.
“Ta vốn cũng thấy không tệ, nhưng giờ xem sổ của ŧıểυ cô nương nàng…” Hạ Đông vừa mới được chứng kiến dáng vẻ rạng rỡ đầy sức sống của nàng, giờ lại thấy người ta ủ rũ, mất hết cả thần sắc.
Vẫn chưa đã nghiền mà, hắn vẫn còn đang mải mê thưởng thức lại cái giọng điệu chửi bậy của ŧıểυ cô nương đấy.
Đông gia, ngài nói xem ngài có hèn không cơ chứ?
“Hay là trong mười ngày này nàng giúp ta ghi sổ đi, coi như trừ vào tiền cơm.” Hạ Đông vỗ đét một cái vào bàn tay to lớn, giọng điệu quả quyết, không cho người ta một cơ hội nào để từ chối.
——
[ŧıểυ cô nương suy đi tính lại: Ta thế này có được coi là bị bán đi rồi mà vẫn phải giúp người ta đếm tiền không?]