Người này đang nói đùa cái gì thế không biết?
Bảo một người bị bắt cóc quản lý thu chi tiền bạc của cả sơn trại, nếu không phải vì nam nữ khác biệt, lại thêm thân phận và mối quan hệ éo le này, Diệp Oanh Đoàn đã đưa tay lên sờ trán tên cầm đầu này xem sao rồi. Có khi nào hắn bị nhiễm phong hàn, đầu óc nóng đến hồ đồ rồi không. Nhưng chiếc mặt nạ lạnh như băng trên mặt hắn đáng lẽ phải có tác dụng hạ nhiệt chứ nhỉ.
“Không ổn đâu.” Diệp Oanh Đoàn lắc đầu ngăn nam nhân lại, nhưng bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy cán bút không buông.
Hạ Đông vừa thấy hành động nhỏ của nàng là biết ngay nàng đang khẩu thị tâm phi. Hắn bèn vờ như không nghe thấy, nói một cách chắc nịch: “Ổn mà.”
ŧıểυ cô nương thích quản lý sổ sách, vậy thì cứ để nàng quản cho thỏa thích, ngoan ngoãn ở trong phòng, cũng đỡ phải gặp phải mấy thứ ruồi nhặng phiền phức. Hạ Đông sắp xếp mọi việc cho người ta đâu ra đấy. Chỉ là cần đến mười ngày lận, không biết chồng giấy vẽ nguệch ngoạc trong phòng hắn có đủ để đối phó với đám Tôn Hùng vô dụng kia không nữa?
Thôi thì hắn tạm thời vẽ thêm vậy. Nam nhân xoa tay, hăm hở chuẩn bị rời đi.
Diệp Oanh Đoàn chưa từng thấy nam nhân nào ngang ngược như vậy, muốn làm gì là làm nấy. Nàng sốt ruột, vội túm lấy tay áo hắn, nào ngờ đối phương đột ngột xoay người, quán tính kéo theo tấm thân nhỏ nhắn của nàng ngã nhào về phía trước.
Dù Hạ Đông phản ứng cực nhanh, kịp thời đỡ lấy người, nhưng vẫn thấy ŧıểυ cô nương nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu nhìn xuống cổ chân. Nơi vốn đã bị trật một lần, giờ lại thêm vết thương chồng chất.
“Đau…” Diệp Oanh Đoàn rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Đôi mắt nàng trong veo long lanh ngấn nước, khiến tim Hạ Đông hẫng đi một nhịp.
Đừng có nhìn lão tử như thế chứ, nam nhân cạn lời.
Hắn tự cho mình là kẻ lòng lang dạ sói, giết người vô số, trong ký ức đã thấy quá nhiều ánh mắt sợ hãi, nhưng ánh mắt cầu cứu như thế này thì lại là lần đầu tiên. Thái dương Hạ Đông giật thon thót, hắn đành bất đắc dĩ dùng cánh tay đỡ lấy khuỷu tay ŧıểυ cô nương, dìu nàng ngồi xuống, lòng bàn tay tuyệt đối không chạm một phân nào vào eo hay hông của Diệp Oanh Đoàn.
“Ở yên đó.” Hạ Đông tìm trong ngăn kéo nhỏ cạnh giường một chiếc bình sứ trắng tinh, rồi quỳ một gối xuống trước mặt ŧıểυ cô nương, trầm giọng ra lệnh: “Cởi giày vớ ra.”
Diệp Oanh Đoàn nhìn nam nhân cao lớn vạm vỡ như một tòa núi nhỏ đang quỳ trước mặt mình, lí nhí: “Không muốn đâu.” Mới chỉ bị hắn chạm vào người qua lớp xiêm y mà nàng đã vừa thẹn vừa giận đến mức không chịu nổi, giờ làm sao dám cởi cả giày vớ ra được.
Lúc này thì biết nói không muốn rồi, vừa nãy dùng ánh mắt câu dẫn lão tử thì giỏi lắm cơ mà, Hạ Đông thầm đảo mắt xem thường.
Diệp Oanh Đoàn cũng không hiểu vì sao ban nãy mình lại có thể làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn vâng lời như vậy trước mặt nam nhân này nữa. Tính cách nàng vốn là thế, sợ hãi một cách vô thức, yếu đuối một cách vô thức.
Hạ Đông dùng ngón tay nắn nhẹ qua lớp giày thêu đế mềm của ŧıểυ cô nương, trong lòng đã đoán được phần nào, gân cốt không bị tổn thương. Lại thấy nàng nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rõ ràng là đau không chịu nổi, hắn một lần nữa trầm giọng: “Cởi ra.”
“Không muốn...” Diệp Oanh Đoàn rụt chân lại, bàn chân của nàng còn chẳng lớn bằng bàn tay của nam nhân, nhỏ nhắn lọt thỏm trong lòng bàn tay hắn.
“Cởi.” Hạ Đông mất hết kiên nhẫn, giọng điệu nặng nề hơn: “Đừng để ta phải ra tay.”
“Ta tự làm được.” Diệp Oanh Đoàn đành thỏa hiệp nhượng bộ, nàng dè dặt vươn tay ra định cầm lấy chiếc bình sứ.
Hạ Đông xoay cổ tay né đi, cất giọng không nóng không lạnh: “Nàng biết làm sao?”
Rõ ràng từ đầu đến cuối, giọng nói của nam nhân đều vọng ra từ sau lớp mặt nạ, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn xa cách, vô tình, giống như một con ác quỷ máu lạnh đang thờ ơ đứng nhìn thế thái nhân tình. Giọng điệu nghiêm nghị đầy áp bức của hắn còn khiến ŧıểυ cô nương kinh hãi hơn cả lúc hắn cười cợt giở trò lưu manh. Nàng lập tức không dám phản kháng nữa, hai tay bối rối níu chặt lấy vạt váy, mím chặt môi, lặng lẽ rơi lệ.
Nước mắt là thứ vũ khí mềm mại giết người trong vô hình.
Kiếp trước hắn thiếu nợ bạc của nàng không trả hay sao, mà kiếp này nàng lại đến đòi nợ thế này?
Hạ Đông chọc cho cô nương nhà người ta khóc thì là tay chuyên, nhưng dỗ cho họ nín khóc thì lại là kẻ ngoại đạo. Nói chứ mạnh tay lột giày vớ của ŧıểυ cô nương thì dễ như trở bàn tay, nhưng chỉ sợ nàng giãy giụa, tính nóng của mình lại nổi lên, cứng đối cứng sẽ làm tổn thương đến gân cốt.
Phải biết rằng, chỉ mới lúc nãy Diệp Oanh Đoàn rụt chân lại thôi, lồng ngực hắn đã rộn lên một hồi trống dồn, chỉ hận không thể nắm chặt lấy bàn chân ấy. May mà ý nghĩ tàn nhẫn đó chỉ lóe lên rồi vụt tắt.
Cả hai cùng im lặng, trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng nấc nghẹn ngào của ŧıểυ cô nương cứ đứt quãng vang lên, tuy yếu ớt mỏng manh nhưng lại xuyên thẳng qua màng xương, công phá vào tâm trí. Hạ Đông nhắm mắt, cố nén hơi thở, cho đến khi lồng ngực hắn đã căng tức đến cực hạn mới thở ra một hơi dài.
Sau một hồi giằng co, nam nhân đặt chai rượu thuốc vào lòng Diệp Oanh Đoàn, rồi cánh tay sắt thép luồn qua khoeo chân nhấc bổng nàng lên.
Khi hoàn hồn lại, nàng đã nằm trên giường, Diệp Oanh Đoàn đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân giúp mình kéo rèm che xuống, lại khơi nóng chậu than bên giường, cho thêm vào đó không ít than củi, rồi bưng khay thuốc rời đi, trước khi đi còn dặn dò vài câu.
“Xoa nóng rượu thuốc, tay... đừng dụi vào mắt.”
Thiếu nữ ngây ngô nghe những lời trầm ổn của nam nhân, bất giác nhớ đến sự quan tâm của mẫu thân khi người còn tại thế.
Ngày ấy, ŧıểυ cô nương hoạt bát hay theo người lớn ra tiệm chơi, giữa lúc người qua kẻ lại không may nàng va phải đâu đó, da thịt non mềm liền sưng lên một cục. Khi ấy Diệp mẫu sẽ xoa nóng rượu thuốc rồi chườm cho nàng. Hồi đó Diệp Oanh Đoàn không thích mùi đắng của rượu thuốc, bàn tay nhỏ bé muốn lau đi, liền bị mẫu thân giữ lại.
“Giờ mà con lau đi, rồi lại dụi vào mắt sẽ biến thành thỏ con đấy nhé.” Diệp mẫu chấm nhẹ lên chóp mũi của ŧıểυ cô nương.
Mẫu thân trong ký ức dịu dàng nhân hậu, chẳng có điểm nào tương đồng với tên cầm đầu thổ phỉ cường tráng cương nghị trước mắt, nhưng Diệp Oanh Đoàn lại nghe ra được sự quan tâm vụng về của nam nhân. Nàng đang định rụt rè lên tiếng cảm ơn thì hắn đã một chân chặn cửa, miệng buông lời tục tĩu.
“Này ŧıểυ cô nương, ta nói chứ nàng hay khóc như vậy, nước mắt trên mi đã nhiều đến thế, không biết nước ở dưới... có nhiều không ta?”
Hạ Đông nhìn sắc mặt người ta từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng hóa đỏ ửng, cuối cùng là hoàn toàn trốn vào trong chăn, hắn mới thỏa mãn thu chân lại rồi bỏ đi.
Rời khỏi căn phòng ấm áp, cơn gió lạnh buốt xương ngoài hành lang làm nguội đi tất cả cảm xúc của nam nhân, dù là thật hay giả, tất cả đều ngưng đọng lại trong lồng ngực.
Hay là, vẫn nên ít tiếp xúc với ŧıểυ cô nương thì hơn. Chiếc mặt nạ này đeo cũng như không, chẳng có tác dụng gì sất.
——
Đông Thúc thật sự rất biết diễn, mặt nạ không chỉ đeo trên mặt thôi đâu.