Hầm Huyền Oanh

Chương 6: Mười ngày duyên giấy cười vui buộc vào

Trước Sau

break

Chiếc bàn tròn không lớn lắm, Diệp Oanh Đoàn chỉ chiếm một góc nhỏ, phần còn lại đều bị Hạ Đông choán hết.

Vóc người của nam nhân này quả thực oai vệ. Sau khi hắn ngồi xuống, đôi chân dài co quắp lại đến khó chịu, thế là hắn bèn duỗi thẳng ra, cứ thế vắt ngang ra phía sau ghế của Diệp Oanh Đoàn, chặn luôn cả lối đi của ŧıểυ cô nương.

Hạ Đông biết ŧıểυ cô nương trước mắt có dáng người nhỏ nhắn, đặc biệt là lúc ngồi xuống. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy cả đỉnh đầu của nàng. Búi tóc sau một đêm ngủ đã rối tung, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu. Cho dù Diệp Oanh Đoàn đã dùng ngón tay chải lại mấy lần, thì vẫn có một lọn tóc lòa xòa vắt trên chiếc cổ trắng ngần, đuôi tóc còn chọc cả vào trong cổ áo, khêu gợi ánh mắt người ta bất giác dõi theo, chỉ muốn nhìn sâu vào bên trong.

Bên dưới lớp cổ áo dày của chiếc áo bông màu trắng ánh trăng, thấp thoáng một sợi dây màu đỏ tươi.

Hạ Đông nhanh chóng nhận ra đó là thứ gì, hắn lơ đãng xoay xoay cổ, vừa khởi động gân cốt vừa nói: “Lão tử con mẹ nó không biết chữ, lạ lắm sao?”

Thổ phỉ trộm cướp không học hành, không biết chữ dĩ nhiên chẳng có gì lạ, điều lạ lùng là giọng điệu của nam nhân trước mặt nghe thì có vẻ bất lực, nhưng lại phảng phất một chút đắc ý. Không biết chữ thì có gì đáng để đắc ý chứ, Diệp Oanh Đoàn nuốt ngược câu hỏi vào trong bụng, nàng rụt rè lắc đầu, sau đó sửa lại tay áo, nhấc bút chấm mực.

Mực ở Đông Trại chẳng phải loại tốt lành gì, chỉ là thứ hàng rẻ tiền mấy đồng một vò lớn, bút lông dê thì thô ráp, còn giấy thì là loại giấy ráp vàng khè lốm đốm vết mốc.

Hạ Đông thấy ŧıểυ cô nương không động đậy, bèn ngồi thẳng người lại, dùng đốt ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Hay là phải để ŧıểυ nhân mài mực cho ngài thì ngài mới hạ bút được?”

“Đến cái nghiên mực cũng chẳng có.” Lấy gì mà mài mực đây… Diệp Oanh Đoàn bị giọng nói bất thình lình làm cho giật nảy mình. Nàng ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, buột miệng đáp lời, nhưng rồi nghĩ lại, liền nuốt vội nửa câu còn lại vào trong.

Dẫu ŧıểυ cô nương nói chẳng sai lời nào, nhưng Hạ Đông nghe thế nào cũng cảm thấy nàng đang cố tình cãi bướng. Hắn bèn thuận nước đẩy thuyền mà đáp lời, dưới lớp mặt nạ vẫn là nụ cười như có như không: “Kẻ hèn này xuống núi mua cho ngài ngay đây.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Diệp Oanh Đoàn chẳng hề nghe ra ẩn ý trong lời của nam nhân. Nàng cắn môi, ngập ngừng nói: “Ta… ta không biết viết thế nào.”

Cô nương nhà người ta, nhiều lắm cũng chỉ viết đôi vần thơ, vẽ vài bức tranh, thêu mấy kiểu hoa văn, chứ ai lại đi viết thư tống tiền bao giờ, huống hồ còn là viết cho chính mình?

Cảm giác như đấm vào bịch bông, Hạ Đông cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nổi nóng. Hắn dồn hết đồ đạc trên bàn lại một góc, chừa ra một khoảng trống rồi nhoài người lên đó: “Đơn giản thôi, cứ viết mấy ngày sau, giao bao nhiêu bạc tới chân núi Đông Sơn, một tay giao tiền, một tay giao người.”

Diệp Oanh Đoàn cầm bút đã lâu, cổ tay nàng mỏi nhừ, vừa định đặt bút xuống thì một thân hình to lớn đã sừng sững chiếm trọn mặt bàn. Chiếc mặt nạ đáng sợ kề sát mu bàn tay nàng, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng bất giác rụt tay lại, suýt chút nữa thì một giọt mực đã vẩy lên trên đó.

ŧıểυ cô nương khẽ cụp mắt xuống, sâu trong lòng nàng đang gào thét muốn vẽ một con rùa đen lên chiếc mặt nạ của nam nhân, nhưng nàng không dám. Chọc vào râu hùm, có ngày mất mạng như chơi. Thế là, Diệp Oanh Đoàn đành dẹp đi những suy nghĩ ấy, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày là mấy ngày, bao nhiêu bạc là bao nhiêu bạc?”

Giọng nói mềm mại thốt ra những lời vòng vo tam quốc, nghe đến mức khiến nam nhân cũng thấy buồn ngủ. Hạ Đông nhìn bàn tay đang run rẩy của nàng, bèn chống chân ngồi thẳng dậy, thản nhiên đáp: “Muốn ở lại mấy ngày thì viết mấy ngày, bằng lòng đưa bao nhiêu bạc thì viết bấy nhiêu.”

Dù sao cũng chỉ là làm cho có lệ, tiền bạc cho đám huynh đệ trong trại tiêu xài cũng chẳng lấy từ khoản này.

Cuối cùng cũng có thể đặt bút xuống, Diệp Oanh Đoàn thở phào nhẹ nhõm. Nàng bất giác nghĩ đến chuyện nam nhân này không biết chữ, thư tống tiền lại viết một cách hồ đồ như vậy, hắn không sợ có kẻ đánh tráo, lừa gạt hay sao? Ví như để bảo toàn tính mạng, người nhà nàng hứa hẹn vung tay vạn lạng vàng, nhưng thực chất trên giấy lại viết là…

ŧıểυ cô nương chưa trải sự đời, mọi suy nghĩ đều lồ lộ hết cả trên mặt. Nhưng Hạ Đông đã dám nói ra, tự nhiên là có cách đối phó. Bàn về khoản mưu mẹo, còn chưa có ai qua mặt được hắn đâu.

“Lão tử đây đúng là không biết chữ, nhưng tìm thêm một người đến xác nhận lại con số thì chẳng khó khăn gì.” Giọng điệu của nam nhân trở nên chậm rãi, dùng lối xưng hô thô tục nhưng lại không khiến người ta cảm thấy hắn thô lỗ ngu đần, mà ngược lại còn phảng phất thêm vài phần mưu sâu kế hiểm. “Cho nhiều hay cho ít, quý là ở tấm lòng. Tấm lòng mà đủ đầy, thì lúc lão tử giao người mới không đến nỗi thiếu tay thiếu chân.”

Hạ Đông dùng hai ngón tay kẹp lấy thân bút, đặt lại vào lòng bàn tay Diệp Oanh Đoàn. Nam nhân chậm rãi, khoan thai chỉnh lại tư thế cầm bút cho nàng, bàn tay nhỏ nhắn yếu mềm tựa như không có xương trong lòng bàn tay rộng lớn dày dặn của nam nhân mặc cho hắn sắp đặt. 

Cô nương từ nhỏ đã được người nhà hết mực thương yêu, mười ngón tay không dính nước xuân, bên khóe móng tay còn chẳng có lấy một vết xước măng rô. Hóa ra “đình đình ngọc lập” không chỉ để hình dung dáng người, mà còn có thể dùng để tả những ngón tay.

ŧıểυ cô nương đang mải mê suy nghĩ lời nam nhân nói, không hề để ý đến động tác trên tay mình…

Một nam nhân tự nhận không biết chữ, cớ sao tư thế cầm bút lại có thể thuần thục đến thế?

Đợi đến khi Diệp Oanh Đoàn hoàn hồn, nàng lại một lần nữa nhấc bút lên, còn nam nhân kia vẫn giữ cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy. Chỉ là lần này hắn nghiêng người chiếm hết nửa mặt bàn, chừa ra một khoảng đủ rộng để nàng tiện tay viết lách.

Chỉ lèo tèo vài chữ, Diệp Oanh Đoàn viết rất nhanh. Nàng đặt bút xuống, theo lẽ tự nhiên đưa qua cho nam nhân xem, rồi lại chợt nhớ ra hắn không biết chữ, chẳng lẽ phải đợi người thứ ba đến đối chiếu hay sao?

Hạ Đông liếc mắt nhìn nét chữ thanh tú, cất lời: “Viết gì thế, đọc lên ta nghe.”

“Mười ngày...” Diệp Oanh Đoàn nâng tờ giấy, khẽ thổi lên những nét mực còn chưa khô.

Nàng mới thốt ra được hai chữ, nam nhân đã cắt ngang.

“Mười ngày?” Hạ Đông nhíu chặt đôi mày rậm, qua giọng điệu cũng đủ biết hắn vô cùng bất mãn với con số này.

Diệp Oanh Đoàn ngỡ rằng hắn cho là thời gian quá lâu, làm chậm trễ việc thu tiền của hắn, bèn vội vàng giải thích, tờ giấy trong tay bị nàng vò nhàu đi: “Đang là dịp cuối năm, việc nhà bận rộn trăm bề, các cửa tiệm đều phải tổng kết kiểm kê sổ sách, cha ta trước nay vốn không rành những việc này. Mười ngày tuy có hơi lâu, nhưng tiền bạc tuyệt đối sẽ không thiếu một xu, xin ngài rộng lòng cho thêm mấy ngày.”

Mười ngày. ŧıểυ cô nương này không sợ chết sao. Hạ Đông nhớ lại những kẻ hắn từng trói mang về, có kẻ chỉ hận không thể tính theo canh giờ.

Thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, Diệp Oanh Đoàn sợ hãi tột cùng, do dự không biết có nên viết lại tờ khác không.

Mười ngày ư, nam nhân thầm nhẩm lại trong lòng, vẻ cau có trên mặt dần giãn ra, một niềm vui mừng khó nhận ra len lỏi trong đáy mắt. Hắn giật lấy tờ giấy, cũng chẳng thèm hỏi số tiền bạc “không thiếu một xu” kia rốt cuộc là bao nhiêu, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng, bỏ lại một câu nói bâng quơ.

“Mười ngày, không sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén với lão tử à, đến lúc đó lại chẳng nỡ rời đi.”

Nam nhân chuồn đi một cách phóng khoáng, chỉ còn lại ŧıểυ cô nương ngây thơ vừa biết rung động đầu đời trong phòng. Hai má nàng ửng đỏ vì ngượng, thầm mắng trong bụng: Đồ ngông cuồng!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc