Hầm Huyền Oanh

Chương 5: Chó lang khó nhận mặt người

Trước Sau

break

Trên chiếc giường gỗ thô sơ, Diệp Oanh Đoàn ngủ rất say, hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, nàng thậm chí còn có một giấc mơ mà đã rất lâu rồi chưa từng thấy lại.

Trong mơ, mẫu thân vẫn còn sống.

Người phụ nữ với nụ cười hiền dịu đang ôm một ŧıểυ cô nương mũm mĩm trong lòng. Bà khom người xuống, dịu dàng dạy nàng phân biệt các loại lúa, những hạt lúa mì vàng óng ả chảy qua kẽ tay của hai đôi bàn tay một lớn một nhỏ đang chắp vào nhau.

“Mẫu thân…”

Đang lúc buồn chán, Hạ Đông vừa định giở trò xấu véo má nàng một cái thì cổ tay bất chợt bị giữ lại. Hắn nghe thấy tiếng ŧıểυ cô nương nỉ non, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, chép chép. Hiếm có khi nào hắn lại cảm thấy hành động của mình có phần quá đáng, rằng hắn không nên nói những lời bẩn thỉu đại nghịch bất đạo ấy để dọa nàng.

Thế nhưng, không dọa không xong. Nam nhân đã từng chứng kiến cảnh những vị ŧıểυ thư đài các được nuông chiều sinh hư, không nhận rõ hoàn cảnh của mình, gây chuyện thị phi ở Đông Trại này, để rồi cuối cùng phải nhận lấy kết cục thê thảm thế nào.

Vậy nên, vẫn phải nhẫn tâm một phen, dọa cho nàng sợ một mẻ, để nàng biết ai mới là kẻ định đoạt nơi này. Chỉ cần nàng đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở yên vài ngày, đến hẹn hắn sẽ thả nàng xuống núi, từ đó về sau đôi bên không còn can hệ gì nữa.

Hạ Đông rụt tay về, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho nàng, rồi tiếp tục ngồi xếp bằng trên chiếc ghế đẩu trước giường. Bóng lưng cao lớn của nam nhân trông cô liêu và tịch mịch.

Từ lúc mặt trời lên cao cho đến khi lặn về tây, rồi trăng treo đầu ngọn liễu, Diệp Oanh Đoàn ngủ bao lâu thì Hạ Đông canh chừng bấy lâu, không rời nửa bước.

Nam nhân ném ánh mắt lạnh buốt về phía bóng dáng lén lút sau cánh cửa. Cái lão họ Tôn kia rốt cuộc chẳng quản nổi cái thứ của nợ trong đũng quần đến mức nào mà cứ một chốc lại sai người đến nhòm ngó.

“Xem ra là quyết tâm đoạt cho bằng được đây mà.” Hạ Đông cười khẩy.

Thứ mà Tôn Hùng muốn không chỉ là ŧıểυ cô nương đang say ngủ trên giường, mà hơn cả là đang thăm dò hắn. Một kẻ vô dụng đã bước nửa chân vào quan tài bỗng dưng to gan lớn mật, sự việc bất thường ắt có yêu ma. Nam nhân luồn tay vào khe hở dưới mặt nạ, sờ sờ cằm mình, thầm nghĩ lát nữa phải bảo Lục Hành đi điều tra cho rõ ngọn ngành mới được.

Trong lúc nam nhân đang phân một chút tâm trí để lên kế hoạch chỉnh đốn lũ tép riu chưa bao giờ hắn để vào mắt kia, trên giường bỗng vọng lại một tiếng rên khe khẽ.

“Tỉnh rồi à?”

“Á!”

Đáp lại Hạ Đông vẫn là tiếng thét chói tai khiến hắn đau cả màng nhĩ.

Khi Diệp Oanh Đoàn ngủ đủ giấc, mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy không phải là chiếc màn gấm Vân La tua rua quen thuộc, mà là một tấm vải gai màu xám tro vô cùng sơ sài. Nàng chậm chạp quay đầu, lần nữa đối diện với chiếc mặt nạ kinh người. Ký ức trước lúc ngất đi bỗng chốc ùa về, gương mặt nhỏ nhắn vừa mới ấm lên đã mất hết huyết sắc, trở thành một màu trắng bệch.

Dù có chết đi, ác quỷ cũng sẽ không buông tha cho nàng.

Ý nghĩ bi quan khiến ŧıểυ cô nương cứng đờ người. Nàng hít một hơi thật sâu như thể đã chấp nhận số phận. Đang định gào khóc thì giọng nói hoảng hốt của nam nhân đã cắt ngang.

“Đừng, đừng, đừng… đừng khóc, có gì từ từ nói.” Hạ Đông ôm trán, thầm nghĩ nếu nàng lại khóc đến ngất đi thì không biết đến bao giờ mới bàn được chuyện chính. Hắn thở dài, nói: “Ta là sơn tặc, không phải hái hoa tặc, trong tình huống thông thường sẽ không lấn sân.”

Nam nhân chưa bao giờ nói lời tuyệt đối, luôn quen chừa lại một con đường lui. Dù biết rõ sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì xảy ra, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn luôn giữ lại một tia hy vọng cho cơ hội một phần vạn.

Diệp Oanh Đoàn vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ, khó khăn lắm mới hiểu được lời hắn nói, trên mặt nàng lộ ra vẻ khó tin.

“Bôn tẩu giang hồ, quan trọng nhất là chữ tín, Hạ Đông ta đây nói một là một, hai là hai.” Hạ Đông nói năng huênh hoang không biết ngượng, để tỏ ra trong sạch, hắn còn lùi lại hai bước, tránh xa giường lớn.

Diệp Oanh Đoàn đã nghe thấy hắn trở mặt với biểu ca của mình như thế nào, nên lúc này nàng vẫn bán tín bán nghi. Nàng len lén túm chặt lấy chăn che trước ngực, rồi kín đáo lùi người về sau, bắt bẻ từng chữ trong lời hắn: “Tình huống thông thường?”

“Ví như đối phương quả thật nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên ta cũng sẽ không kìm lòng được.” Hạ Đông nheo mắt nhìn những hành động nhỏ của nàng. Tưởng ai cũng như Tôn Hùng, hễ thấy đàn bà là sấn tới hay sao. Lòng tốt hiếm có lại không được thấu hiểu, cảm giác tội lỗi vừa bị hắn đè xuống lại trỗi dậy. Nam nhân nhấc đầu gối đè lên một góc chăn, bàn tay to lớn luồn vào trong chiếc chăn ấm áp nàng vừa ngủ, lần mò dọc theo đôi chân thon thả, giọng điệu buông tuồng: “Nhưng ŧıểυ cô nương nhà nàng đã mọc đủ lông chưa, cho gia xem thử nào?”

“Á!”

Lục Hành bưng bữa tối quay về cho chủ tử, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng thét thất thanh từ trong phòng vọng ra, kèm theo đó là một tiếng bạt tai không mấy vang dội.

Chắc là tát lên mặt nạ cũng đau lắm nhỉ, Diệp ŧıểυ thư. Lục Hành thầm lẩm bẩm, chủ tử à, ngài bao nhiêu tuổi rồi mà cứ phải giày vò một ŧıểυ cô nương hết lần này đến lần khác để mua vui thế. Nghĩ vậy, tên hộ vệ vẫn lặng lẽ bưng bữa tối quay trở lại nhà bếp. Đợi chủ tử chơi chán rồi thì đồ ăn chắc cũng nguội cả mất.

“Ta còn chưa kịp ngó nghiêng gì cả.” Hạ Đông chỉnh lại chiếc mặt nạ bị tát cho lệch sang một bên, giọng điệu mang đầy vẻ tiếc hùi hụi.

Đừng nói là ngó, tay hắn chỉ mới chạm đến bắp chân nàng, mà còn cách một lớp quần đông dày cộp nữa chứ.

“Ngươi, ngươi…” Từ nhỏ đến lớn Diệp Oanh Đoàn chưa từng phải chịu nỗi tủi nhục ê chề đến thế, bị một nam nhân xa lạ sờ soạn mông đít, lại còn lần xuống tận chân, sau này nàng biết nhìn mặt Tạ ca ca thế nào đây. Chẳng biết dũng khí từ đâu ùa tới, ŧıểυ cô nương bèn chỉ thẳng tay vào mặt Hạ Đông mà mắng: “Ngươi đúng là một tên ngông cuồng!”

Nghe ŧıểυ cô nương ấp úng mãi chữ “ngươi”, cứ ngỡ nàng sẽ mắng được câu gì cho ra hồn, ai dè chỉ có thế. Hạ Đông bèn nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ chán chường rồi cất lời: “Câu chửi này của nàng, thà nàng cứ thét lên một tiếng nghe còn có uy lực hơn đấy.”

Nhìn thì nhìn vậy, nhưng sau khi đeo lại mặt nạ cho ngay ngắn, nam nhân vẫn giơ cao hai tay, lùi người ra xa khỏi giường. Hắn sợ nếu mình còn đè lên chăn thêm chút nữa, ŧıểυ cô nương kia có khi lại tự ép mình dính chặt vào trong vách tường mất.

Mắng xong một câu, Diệp Oanh Đoàn như trút được cơn giận uất nghẹn trong lòng. Nàng rúc mình trong chăn, chỉ hé đôi mắt ra để len lén quan sát hành động của nam nhân. Mới một khắc trước, hắn còn như một con quỷ đói khát trong sắc dục động tay động chân với nàng, vậy mà ngay khắc sau đã thu lại hết nanh vuốt. ŧıểυ cô nương với tấm lưng đang dán chặt vào vách tường lạnh lẽo dần bình tĩnh trở lại, trong đầu bất giác nảy ra một suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn và phi thực tế…

Chó sủa là chó không cắn.

Hắn chỉ cố tình dọa mình thôi. Nhưng tại sao chứ, một tên cầm đầu thổ phỉ tác oai tác quái thì có lòng tốt gì được?

Trong đôi mắt trong veo lanh lợi của ŧıểυ cô nương đang đảo lia lịa, Hạ Đông nhìn thấy được thần thái trong trẻo, rạng ngời của nàng. Cặp đồng tử đen láy ấy đã thu trọn vẹn bóng hình của hắn vào trong. Nam nhân không tài nào đoán được tâm tư của một cô nương, mới vừa rồi còn la hét như thể sắp bị làm sao đến nơi, thế mà giờ đã có gan nhìn trộm hắn. Hắn lặng lẽ dời ánh mắt đi, ánh nhìn dừng lại trên giấy bút đang bày sẵn trên bàn.

“Ta không qua đó đâu, phiền Diệp ŧıểυ thư tự mình qua đây một chuyến.”

“Qua đó làm gì?” Diệp Oanh Đoàn vừa mới buông lỏng góc chăn thì nay lại vội vàng túm chặt lấy.

“Viết thư tống tiền chứ sao.” Hạ Đông chống cằm, cặp sừng quỷ trên chiếc mặt nạ của hắn vểnh lên một cách đầy khiêu khích.

Diệp Oanh Đoàn không thể nào tin nổi. Nàng biết mình bị bắt cóc, dù là vì tiền hay vì sắc thì cũng đều nằm trong dự liệu. Nhưng phải là loại côn đồ vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể làm ra cái chuyện tàn nhẫn, vô nhân đạo là bắt chính người bị hại tự tay viết thư tống tiền như thế này.

Chó sủa là chó không cắn ư? Nam nhân trước mắt nàng rõ ràng là một con sói lang ăn thịt người không nhả xương.

Sắc mặt ŧıểυ cô nương biến đổi khôn lường, thật khó mà đoán định. Hạ Đông đành bất lực nói một câu: “Lão tử con mẹ nó không biết chữ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc