Mình không nên tin tên khốn đó…
Xác định trong phòng không có người, Diệp Oanh Đoàn mới rón rén gượng dậy, lòng hối hận dâng lên cuồn cuộn, nhưng nào có ích gì, nàng đã bị đám liều mạng ăn lông ở lỗ kia bắt đến cái nơi khỉ ho cò gáy này mất rồi.
Là do chính nàng mềm lòng, nghe lời phụ thân, nghĩ cho biểu ca một cơ hội nên mới nhận lời mời của y, Diệp Oanh Đoàn khẽ nức nở.
Thực ra, nàng đã tỉnh lại từ lúc bị quẳng vào sảnh đường, cứ nằm sấp như vậy mà nghe lén hai người họ nói chuyện. Ngoài giọng nói béo ngậy của biểu ca, còn có một giọng nam trầm khàn thô kệch.
Giọng nói tựa như lạo xạo sỏi đá giữa cơn gió lộng cứ lởn vởn trên đỉnh đầu nàng, gần lắm. Diệp Oanh Đoàn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào làm bay mấy lọn tóc mai bên má. Nàng thấy nhồn nhột, mấy đầu ngón tay đặt cạnh người bất giác run rẩy siết chặt lấy vạt váy.
Nhắm nghiền mắt lại, trong hoàn cảnh thị giác hoàn toàn bị phong bế, những giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Cái vuốt ve thân mật trên mái tóc đến từ một nam nhân hoàn toàn xa lạ, cả cái chạm vào gò má sau đó nữa, lớp chai sạn thô ráp, móng tay xơ xác, tất cả đều đang thách thức giới hạn chịu đựng cuối cùng của Diệp Oanh Đoàn.
May mắn thay, nam nhân đó chỉ khẽ chạm vào má nàng một cái rồi lùi ra ngay.
Diệp Oanh Đoàn thất thần gỡ đóa hoa lụa đã biến dạng xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Đôi mắt hạnh long lanh vốn chứa đầy linh khí giờ đây đã phủ một tầng sương mờ, tựa như nhìn thấy trước kết cục của chính mình sắp trở thành một đóa hoa tàn bị người ta chà đạp, làm nhục.
Đến cả Tạ gia ca ca cũng chưa từng thân thiết với nàng như vậy.
Tạ gia ca ca chính là con trai của Thái thú, dung mạo tuấn dật, văn ȶᏂασ võ lược, lại là người nho nhã lễ độ. Tạ Lê quen biết Diệp Oanh Đoàn nhiều năm mà chưa từng đường đột nửa phần, là mẫu người mà các cô nương chỉ cần xa xa trông thấy thôi cũng đã thầm thương trộm nhớ.
Tạ ca ca… Nàng khẽ gọi tên người trong mộng, giữa lúc hình bóng ôn nhuận của nam tử ấy hiện lên trong tâm trí, Diệp Oanh Đoàn lại bất giác nhớ đến cuộc đối thoại chỉ mới chốc lát trước của biểu ca và tên cầm đầu thổ phỉ kia.
Nàng chẳng nhớ được câu trước, cũng chẳng nhớ nổi câu sau, chỉ riêng câu “một đao chém đứt tai” là khắc sâu vào tâm trí ŧıểυ cô nương. Nàng là ŧıểυ thư khuê các ngày thường đến cảnh giết gà cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, trong phút chốc cảm thấy lồng ngực uất nghẹn, khó thở.
Màu đỏ tươi của máu xâm chiếm tâm trí ŧıểυ cô nương, nhấn chìm hoàn toàn hình ảnh nam tử như ngọc kia.
Đám thổ phỉ ăn lông ở lỗ này sẽ đối xử với nàng ra sao, ŧıểυ cô nương nhất thời không dám nghĩ sâu thêm nữa. Ngay cả khóc nàng cũng chỉ dám đưa tay bịt miệng, đôi vai gầy yếu run lên từng chặp, nức nở trong câm lặng.
Diệp Oanh Đoàn trong phòng thì cố nén tiếng khóc, chỉ sợ bị người ta phát hiện mình đã tỉnh, còn Hạ Đông ở ngoài phòng lại không như vậy, sau khi tiễn Tôn Hùng đi, hắn còn cố ý cất cao giọng.
“Vậy gia vào trong nhé.” Hạ Đông ho khẽ một tiếng, sửa lại vạt áo rồi nghiêm mặt nói.
Lục Hành nhìn bộ dạng nín cười chỉ chực giở trò xấu của chủ tử nhà mình mà thấy bất lực vô cùng, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, cái tính khí này của gia đúng là phiền phức quá đi mà.
ŧıểυ cô nương đang khóc đến đau lòng, vốn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý chuyện bên ngoài, đang toàn tâm toàn ý chìm trong bi thương, bỗng đâu nghe thấy cái giọng nói khiến nàng dựng tóc gáy. Diệp Oanh Đoàn liền hoảng hốt chui tọt lại vào trong bao gai, đến thở mạnh cũng không dám.
Tiếng gầm của dã thú mà ngày trước ma ma hay dọa nàng rằng “có thể khiến trẻ con nín khóc đêm” cũng chỉ đến thế này là cùng.
Trong chiếc bao gai vừa bẩn vừa hôi, Diệp Oanh Đoàn nghe thấy tiếng cửa mở rồi lại đóng. Nàng nín thở lắng nghe, lòng thầm nghĩ, tại sao lại không có tiếng bước chân của nam nhân nhỉ?
Nằm cũng không biết nằm cho ngay ngắn. Hạ Đông khoanh tay, nhướng mày nhìn nửa cái đầu của ŧıểυ cô nương lấp ló bên ngoài bao gai. Trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương vệt nước mắt chưa khô, mái tóc vốn đã rối bù, qua một hồi chui ra rúc vào trông lại có cảm giác mềm mại xơ xác như lông tơ của chim non mới nở.
Đồng tử của nam nhân co lại, cuối cùng hắn cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc mơ hồ kia từ đâu mà có.
Thuở nhỏ, cũng vào một ngày đông như thế này, hắn đã nhặt được một con chim oanh nhỏ bị cóng đến cứng đờ. Hắn nhét nó vào trong lòng ngực rồi lén lút mang về, hơi ấm cơ thể làm tan lớp băng mỏng. Trước bếp than loại rẻ tiền đang tỏa khói nghi ngút, chim oanh nhỏ hong khô bộ lông vũ, đứng trong lòng bàn tay hắn, rụt rè co mình lại.
Rồi sau đó thì sao, ŧıểυ Oanh Nhi ấy đã đi đâu?
Một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu Hạ Đông.
Hình như, nó vẫn bị chết cóng.
Ngày tháng đã lùi xa quá, hắn chẳng còn nhớ rõ nữa. Nhưng dẫu sao cũng chẳng phải là một kết cục tốt đẹp gì, bởi lẽ những chuyện may mắn vốn chưa bao giờ mỉm cười với hắn.
Hạ Đông nén lại những cảm xúc đã thành thói quen, lặng lẽ không một tiếng động đứng ngay trước mặt ŧıểυ cô nương. Dẫu dáng người nàng bị bao gai trùm lên cũng chẳng thể nào che giấu hết được, vẫn lờ mờ hiện ra những đường cong quyến rũ, vòng eo thon thả uốn lượn tựa cành liễu, còn trước ngực sau hông lại căng đầy, nảy nở như trái đào chín mọng.
Khóe môi nam nhân nhếch lên thành một đường cong đầy tà ý. Hắn chẳng hề đắn đo cúi người xuống, bàn tay to lớn chuẩn xác không sai một ly bóp mạnh lấy một bên mông căng tròn của nàng.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai tựa như sấm sét vang rền bên tai.
“Áaaaa!”
Thân thể mềm mại của Diệp Oanh Đoàn run lên bần bật, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả lý trí. Nàng hoàn toàn quên mất mình vẫn đang giả vờ ngất, vừa lăn vừa bò mà bật dậy. Nhưng vì đứng dậy quá đột ngột, mắt cá chân nàng đã vô ý bị trẹo. Mặc kệ cơn đau buốt, ŧıểυ cô nương hoảng hốt chẳng còn biết đường nào mà chạy, cứ thế liều mạng lao về phía cửa.
Chỉ một chút nữa thôi, đầu ngón tay sắp chạm được vào cánh cửa rồi, Diệp Oanh Đoàn nhìn thấy hy vọng ngay trước mắt, nước mắt gần như lại một lần nữa tuôn trào. Nào ngờ đâu, ý niệm tốt đẹp ấy lại bị một luồng đao phong gào thét lao tới cắt đứt một cách không thương tiếc.
Thanh trọng đao cắm phập thẳng vào tấm ván cửa, chém ra một khe hở toang hoác.
Những lọn tóc bị cắt đứt bay lất phất rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, kéo theo cả trái tim của ŧıểυ cô nương cùng chìm xuống đáy vực.
“Nàng định đi đâu vậy hả?” Hạ Đông vốn là kẻ luyện võ, thính lực vượt xa người thường, tiếng thét ở cự ly gần như thế khiến thân hình vạm vỡ của hắn cũng phải chấn động theo.
Chà, giọng thét lên nhức cả óc, hắn vỗ vỗ lên đầu, nhăn mặt vì cơn đau.
Diệp Oanh Đoàn sực tỉnh khỏi cơn kinh hoàng, ngây ngẩn quay đầu lại. Trong tâm trí nàng bỗng hiện lên những quyển họa thư về ma quỷ mà mình từng xem.
Sao trên đời lại có chiếc mặt nạ đáng sợ đến thế chứ?!
Sao trên đời lại có ŧıểυ cô nương mít ướt đến thế chứ?
Hạ Đông cảm thấy thật lạ lùng, những nữ nhân bị bắt đến đây trước kia cũng có người khóc, nhưng tuyệt nhiên không một ai có thể khóc được như nha đầu trước mắt. Gương mặt nàng quả thực xinh đẹp tuyệt trần không một chút tì vết, ngũ quan tinh xảo, đôi đồng tử đen láy như mực mà hắn đã từng có lúc ao ước, những giọt lệ trong veo lăn dài làm ướt đẫm đôi gò má phấn hồng, vừa e thẹn lại vừa mang theo vẻ oán hờn.
Đây có lẽ chính là cái gọi là “hoa lê đái vũ” trong truyền thuyết rồi. Hắn mỉm cười, hứng thú dâng trào, thong thả cất bước đi tới.
Hắn đi ngược chiều ánh sáng tiến lại gần, cái bóng đổ dài phía sau lưng kéo ra một hình thù ma mị. Diệp Oanh Đoàn theo bản năng tìm kiếm thứ gì đó có thể phòng thân.
Những ngón tay trắng nõn như cọng hành nắm chặt lấy chuôi đao quấn vải thô, nàng dùng hết sức bình sinh nhưng cũng không thể rút ra được dù chỉ một phân. Nam nhân sắp đến ngay bên cạnh rồi, Diệp Oanh Đoàn cắn chặt răng, trong lòng dâng lên một sự tàn nhẫn, nàng ưỡn thẳng cổ kề lên lưỡi đao: “Ngươi đừng… đừng qua đây, ngươi mà qua đây nữa, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, đến lúc đó ngươi đừng hòng có được bất cứ thứ gì!”
Biểu ca và tên cầm đầu thổ phỉ này đã tốn công tốn sức đến vậy, chẳng qua cũng chỉ vì cầu tài cầu sắc. ŧıểυ cô nương nức nở, cổ kề trên lưỡi đao sắc lạnh, tâm trí bỗng trở nên quyết đoán và rõ ràng một cách lạ thường. Thay vì chịu đựng mọi sự sỉ nhục, chi bằng giữ lại tấm thân trong sạch này…
Mẫu thân, Oanh Nhi sắp đến gặp người rồi.
Giọng điệu yếu ớt ngọt ngào như mèo nũng nịu gọi bạn tình, dọa được ai chứ?
Hạ Đông bên này đang từ từ thưởng thức tiếng khóc tủi nhục của ŧıểυ cô nương, khóe mắt chợt liếc thấy hành động của nàng, bàn tay to lớn vung lên, một luồng khí kình mạnh mẽ lao tới, đánh bay Diệp Oanh Đoàn văng ra xa.
Thật tội nghiệp cho tấm ván cửa, từ chỗ bị hở một khe nay đã vỡ tan tành.
Lục Hành nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, chỉ thấy chủ tử nhà mình đứng sừng sững uy phong lẫm liệt, toát ra khí thế hùng vĩ ngạo nghễ nhìn xuống giang sơn. Còn nữ tử dưới chân hắn thì lại mỏng manh yếu ớt tựa như cành liễu trước gió, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Một bên mạnh mẽ, một bên yếu đuối, hai luồng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau lại va chạm, hòa quyện vào nhau mà không hề có chút cảm giác gượng ép nào.
Anh hùng xứng với mỹ nhân, Lục Hành cảm thấy những lo lắng trước đây của mình về tính tình của chủ tử là thừa thãi. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Hạ Đông lại phá tan mọi khung cảnh thơ mộng.
“Nếu là một cái xác… thì cũng không sao.” Nam nhân nở nụ cười ngông cuồng, không chút kiêng dè.
—
[Đông thúc: Nếu là thi thể, gia sẽ càng hưng phấn hơn đó nha]
[ŧıểυ Oanh Nhi thất kinh hồn vía thét lên]