Hầm Huyền Oanh

Chương 3: Sóng ngầm trỗi dậy bấy lâu

Trước Sau

break

Lưu thiếu gia vốn quen thói gian manh lươn lẹo, lần đầu tiên vớ phải thứ dữ, chẳng những trán túa mồ hôi lạnh mà đến đáy quần cũng thấm một luồng hơi giá, thân hình mập mạp ngã phịch xuống đất.

Hạ Đông liếc nhìn cái đũng quần đang dần sẫm màu của đối phương với vẻ chán ghét tột độ. Hắn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo y lôi thẳng ra ngoài, đừng có làm bẩn chỗ của lão tử, mẹ kiếp.

Sau khi đạp tung cánh cửa, Hạ Đông ngoái đầu lại liếc nhìn, ŧıểυ cô nương trong bao tải vẫn nằm im thin thít không một chút động đậy. Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý, đợi xử lý xong tên trong tay này đã, rồi sẽ quay lại chơi tiếp, từ từ mà thưởng thức.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hạ Đông tốt lên trông thấy, hắn hồ hởi búng tay một cái: “Người đâu, tiễn Lưu thiếu gia nhà ta xuống núi.”

Mệnh lệnh vừa được ban ra, lập tức có ŧıểυ tốt chạy tới, nhanh nhẹn đỡ lấy Lưu thiếu gia từ tay Hạ Đông. Cổ áo bị siết chặt khiến y không sao thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng rồi tái đi, đôi mắt trợn trắng trông càng thêm gớm ghiếc.

“Chà, xem Lưu thiếu gia nhà ta cảm động đến mức nào kìa, nước mắt lưng tròng cả rồi.”

Hạ Đông miệng thì luôn miệng “nhà ta”, nghe mới thân thương làm sao, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát. Hắn giật một đoạn dây thừng đã ngâm nước để trói chặt tứ chi của y lại, sau đó nhét y vào bao tải giống như cách Diệp Oanh Đoàn đã bị đưa tới đây. Hạ Đông nhấc chân lên không chút nương tay mà giẫm mạnh, từ bên trong miệng bao đang siết chặt vang lên những lời chửi rủa om sòm của Lưu thiếu gia.

“Thứ chó má không giữ chữ tín, ngươi cứ đợi đấy cho ŧıểυ gia, ta sẽ cho người san bằng cái ổ thổ phỉ của ngươi!”

“Ừ ừ ừ, được được được, lão tử chờ.” Nghe những lời rác rưởi này đã quá nhiều, Hạ Đông chẳng thèm để vào tai, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi chuẩn bị cùng thuộc hạ ném Lưu thiếu gia xuống núi.

Lục Hành đứng bên cạnh chủ động tiến lên nói: “Gia, để ta đi là được rồi.”

“Ngươi ở lại đây canh chừng.” Nụ cười trên môi Hạ Đông vụt tắt, hắn đột ngột hạ giọng, ghé vào tai Lục Hành dặn dò: “Không cho bất cứ thứ giống đực nào bén mảng vào trong.”

ŧıểυ cô nương bên trong không cần đoán cũng biết là một đóa hoa chưa từng hé nhụy. Lục Hành trước đó đã điều tra qua, nàng mới đến tuổi cập kê được một năm và vẫn chưa hề đính ước. Hắn ta hiểu rõ nỗi lo của chủ tử, bèn cúi đầu vâng lệnh.

Có Lục Hành ở lại, Hạ Đông yên tâm dẫn người rời đi, tiện tay còn bứt một cọng cỏ khô ven đường rồi ngậm vào qua khe hở của chiếc mặt nạ.

Thân phận cỏ rác, dẫu cho có đang ở giữa mùa đông vạn vật điêu tàn, cũng phải giữ cho mình sự dẻo dai. Cọng cỏ mắc trên mặt nạ cứ thế đung đưa trước gió lạnh, nhưng vẫn kiên định giữ vững sự quật cường ẩn sâu bên trong mà không để ai nhìn thấu.

Hạ Đông dừng chân nơi đầu con đường mòn trên núi, đôi đồng tử màu đỏ sẫm thản nhiên phóng tầm mắt về phía xa xăm vô tận, nơi đó không có non xanh nước biếc, chỉ có những bức tường đỏ ngói vàng lạnh lẽo đến buốt giá.

Tâm trí hắn có đôi chút hoảng hốt, trong màn sương trắng được ngưng tụ từ hơi nước, hắn mơ hồ trông thấy một khung cảnh đáng lẽ đã phải lãng quên từ lâu lắm rồi…

Dưới chân tường đỏ ngói vàng, một thiếu niên mới lớn trong bộ y phục mỏng manh, cậu ta nhón chân bám vào tường một cách chật vật, vươn dài cánh tay, tựa như dây leo đang cố gắng vượt qua chiếc lồng giam cầm, mãi cho đến khi đầu ngón tay chạm tới ánh nắng ấm áp, soi rọi vào đôi đồng tử đỏ vô hồn và mờ mịt của cậu.

“Gia, khiêng xuống hay để lăn xuống ạ?” Tên thuộc hạ không thấy có chỉ thị gì thêm, bèn lên tiếng hỏi.

Hạ Đông lẳng lặng thu hồi ánh mắt, trong phút chốc lại trở về với dáng vẻ cà lơ phất phơ của một tên cầm đầu thổ phỉ: “Cứ để y lăn đi, không thì chẳng phải lãng phí cả một thân mỡ béo của Lưu thiếu gia nhà ta hay sao.”

Cái thú bắt nạt mấy cậu ấm con nhà giàu này, thuộc hạ đương nhiên tán thành. Gã đặt bao tải vào đúng vị trí, cúi người vén vạt áo trước của chủ tử lên, thậm chí còn khoa trương dùng tay áo lau lau mũi giày của Hạ Đông: “Gia, mời ngài ra chân.”

“Cút đi.” Hạ Đông cười mắng, một tay khoác vai một tên huynh đệ, phóng khoáng tung một cú đá, đạp trúng ngay bụng Lưu thiếu gia, chiếc bao tải cứ thế lăn lông lốc xuống núi. “Ngài đi thong thả nhé, Lưu thiếu gia.”

Tất cả đều cút đi, tất cả đều đi cho tốt nhé, hắn tự giễu mà bật cười một tiếng.

Cùng lúc đó, đúng như Hạ Đông đã liệu, nơi nào có “mật ngọt”, ắt sẽ có “ruồi bọ” bâu đến.

Lục Hành tựa lưng vào tấm cửa, làm như không nghe thấy tiếng động sột soạt phát ra từ bên trong. Nghe một lúc, hắn ta dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần, chỉ tiếc là nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã có những tiếng bước chân khác nhau vang lên, mỗi lúc một gần.

Lục Hành chẳng vội vàng, chỉ lặng lẽ chờ đợi, đến khi người kia sắp sửa đẩy cửa mới vung đao chặn ngang, giọng điệu lạnh lùng cố hữu: “Hùng gia, xin dừng bước.”

Nam nhân trung niên tóc đã hoa râm nhìn tên ŧıểυ tử không biết trời cao đất dày trước mặt, cười khẩy: “Từ bao giờ mà đại đường của Đông Trại này đến cả ta cũng không vào được nữa rồi?”

Bất cứ ai cũng nghe ra được lời lẽ đầy gai góc mỉa mai trong câu nói của Hùng gia, nhưng Lục Hành chẳng thèm đếm xỉa, sau một hồi ngẫm nghĩ mới đáp: “Năm năm trước.”

Năm năm trước, Hạ Đông đã ra tay thanh trừng một loạt những kẻ lòng dạ khó lường còn sót lại của sơn trại cũ, chỉ giữ lại một số để tỏ rõ thái độ. Kẻ nào nguyện ý quy thuận thì rượu ngon thịt ngọt, huynh đệ một nhà. Kẻ nào chống đối, liền thành vong hồn dưới lưỡi đao, xuống địa phủ mà gặp nhau.

Tôn Hùng chính là một trong những kẻ đã cúi đầu quy phục. Dù đã quy phục, nhưng lão vẫn cậy mình lớn tuổi, chưa bao giờ tỏ ra kính trọng Hạ Đông, luôn cậy già lên mặt, miệng nhắc đi nhắc lại công lao ngày trước với Đông Trại, thỉnh thoảng lại mò đến gây sự kiếm chuyện, cốt để dằn mặt, hạ bệ uy phong của bè lũ họ Hạ.

Vốn dĩ có một mình Hạ Đông đã đủ khó đối phó, nay lại lòi thêm một tên Lục Hành, Hùng gia tức đến độ râu mép run lên bần bật. Lão già rồi, chẳng có thú vui nào khác, chỉ ham muốn mấy nha đầu trẻ măng về tẩm bổ cho thân già. Nghe nói lần này bắt về là độc nữ của Diệp gia, người đẹp mơn mởn, dáng vẻ mỹ miều. Hùng gia lòng dạ bấn loạn, cái thứ da nhăn da dúm trong đáy quần lão bỗng có dấu hiệu như cây khô đón mùa xuân, lão bèn ba chân bốn cẳng chạy tới đây đòi hưởng lạc.

Chỉ là một ả ŧıểυ nương tử thôi mà, chẳng lẽ Hạ Đông lại không cho?

Câu trả lời đã được khắc rõ trên khuôn mặt của Lục Hành.

Không cho, đến nghĩ cũng đừng hòng.

“Thứ chó cậy gần nhà.” Hùng gia phỉ nhổ.

Tiếng chửi vừa lọt ra, một giọng nói mang theo ý cười giễu cợt đã nhẹ bẫng bay tới: “Thứ chó cậy gần nhà đang chửi ai thế nhỉ?”

“Thứ chó cậy gần nhà đang chửi…” Hùng gia theo bản năng định chửi lại, nhưng lời ra đến nửa chừng thì lão sực tỉnh, mặt mày tái mét, quay phắt đầu lại một cách hung tợn.

“Hùng gia.” Hạ Đông vừa về đến trại đã nghe Vương Nhị báo Tôn Hùng tới, hắn bèn tiện tay vác một thanh trọng đao lên vai. Nam nhân cười sang sảng, nhe hàm răng trắng ởn.

Một vệt sáng trắng loé lên trước mắt Tôn Hùng, dĩ nhiên đó không phải là răng của Hạ Đông, mà là lưỡi đao lạnh buốt đang phản chiếu ánh sáng lóa mắt, hắt thẳng vào con ngươi của lão. Lão nuốt nước bọt ừng ực, cái vẻ dương dương tự đắc ban nãy bỗng chốc xẹp lép, lí nhí đáp: “Đông gia.”

“Sao lại dám để ngài gọi ta là Đông gia chứ, gọi một tiếng ŧıểυ Hạ đã là đề cao ta lắm rồi.” Lời lẽ của Hạ Đông tuy khiêm nhường, nhưng thái độ lại ngạo mạn vô cùng, hắn nhìn đối phương bằng ánh mắt cười mà như không cười.

Ánh mắt hắn xuyên qua lớp mặt nạ, sắc như dao cạo vào gương mặt già nua của Tôn Hùng. Lão không muốn dây dưa thêm nữa, chẳng qua chỉ là một ả ŧıểυ nương tử, không cho thì thôi vậy. Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, lần sau sẽ đấu với tên ŧıểυ tử này tiếp. Nghĩ vậy, Tôn Hùng bèn phất tay, dẫn theo đám người của mình bỏ đi thẳng.

“Hùng gia đi thong thả nhé.” Hạ Đông hạ đao xuống chống xuống đất, không quên vẫy tay chào một cách đầy lễ độ. Chờ cho đám người đi khuất, hắn mới phá lên cười một cách ngạo nghễ.

Lục Hành bất đắc dĩ liếc nhìn chủ tử nhà mình.

“Hùng gia, cái tên họ Hạ kia thật không biết điều.” Tên lâu la lẽo đẽo theo sau Hùng gia trầm giọng nói.

“Nhớ năm xưa, Hùng gia ngài muốn bao nhiêu đàn bà, chỉ cần một câu nói là xong.”

“Bản thân Hạ Đông bất lực, lại còn đi quản chuyện sung sướиɠ của người khác.”

Đám đông bàn tán xôn xao, có câu nói trúng tim đen của Hùng gia, khiến gương mặt già nua của lão tức thì lộ ra nụ cười của kẻ ŧıểυ nhân đắc chí.

Tại sao Hạ Đông lại che chở cho đám đàn bà bị cướp về mà không cho huynh đệ trong trại hưởng lạc, nói trắng ra là vì ghen tị. Bản thân hắn to xác như vậy, hoá ra lại là thứ đẹp mã vô dụng, một tên phế vật, có cứng lên nổi hay không còn là cả một vấn đề…

Tôn Hùng càng nghĩ càng hả hê, bèn nói: “E là tên ŧıểυ tử đó còn chưa mọc lông nữa là.”

Đám người vây quanh lập tức phá lên những tràng cười đầy ác ý, xô đẩy nhau chuẩn bị xuống núi tìm đến hoa lâu vui vẻ một phen.

Những lời lẽ dơ bẩn không đáng lọt vào tai theo gió bay đến bên tai Lục Hành, hắn ta im lặng cúi đầu, ánh mắt liếc xéo đi nơi khác.

Võ công của Hạ Đông cao hơn Lục Hành, nên mọi lời nói hắn đều nghe không sót một chữ. Hắn chẳng hề tỏ ra tức giận, trái lại còn thản nhiên nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của hộ vệ nhà mình rồi đáp: “Mọc rồi.”

Mọc rồi, chỉ là không dùng đến mà thôi.

Nếu không thể quản cho tốt, thà rằng không dùng còn hơn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc